Chương 26: Trộm tiền

Đại Lão Trở Về, Không Diễn Vai Thiên Kim Giả Nữa

Kỵ Trứ Miêu Đích Tiểu Ngư Càn 13-06-2025 20:35:40

Nhưng vừa rút điện thoại ra mới chợt nhớ, mình còn chưa có thông tin liên lạc của con gái. Quan Hủ Hủ chỉ nghe mấy lời này đã biết ngay hai người họ đã hiểu lầm. "Con nói thật mà." "Biết mà, biết mà." Khương Hoài cười bao dung nhìn cô, trong giọng nói đầy vẻ cưng chiều. Dì Ngô bên cạnh sau khoảnh khắc sững sờ ban đầu cũng nhanh chóng hoàn hồn, lập tức phối hợp nói: "Cô chủ nói tôi mang nhân quả xấu à? Vậy thì phiền cô chủ giúp tôi hóa giải nhé." Quan Hủ Hủ: ... Mấy người lớn này, có thể tôn trọng nghề nghiệp của tôi một chút được không? Dù sao đi nữa, đây cũng không phải lần đầu tiên cô gặp tình huống này. Cô đang định mở miệng, thì bỗng nghe thấy một tiếng cười khẩy bên cạnh. "Thủ đoạn lừa tiền kém cỏi như vậy mà cũng dám mở miệng, còn chỉ vì ba mươi nghìn." Đúng là chẳng ra thể thống gì. Khương Tố thật sự không nhịn được mà lên tiếng, dù mới bị mắng nhưng cậu ta vẫn không chịu nổi loại người như Quan Hủ Hủ. Lộ Tuyết Khê lúc này cũng nhanh chóng theo sau, kéo tay Khương Tố, vẻ mặt đầy áy náy: "Hủ Hủ, em gái, Tiểu Tố không cố ý nói như vậy đâu, em đừng trách nó." Quan Hủ Hủ chỉ lướt mắt qua hai người một cách thờ ơ, không quan tâm, chỉ quay lại nhìn dì Ngô. "Đường phu thê trong cung mệnh của dì bị đứt đoạn, hẳn là chồng đã mất sớm, nhưng dì có một người con trai. Dựa vào tướng mạo của dì, tôi đoán con trai dì đang gặp một kiếp nạn, có liên quan đến tiền bạc." Quan Hủ Hủ không quá giỏi xem tướng, chỉ có thể nói những điều cơ bản. Nhưng dù chỉ là những điều cơ bản, dì Ngô vẫn giật mình rõ ràng. Đặc biệt là khi nghe câu cuối cùng về kiếp nạn liên quan đến tiền bạc, đáy mắt bà ta lóe lên vẻ hoảng loạn. Quan Hủ Hủ nói tiếp: "Theo lý mà nói, nhân quả cá nhân của dì không đến mức ảnh hưởng đến gia chủ, nhưng tôi thấy vận khí của dì có một mối liên kết rất nhỏ với nhà họ Khương... Dì đã trộm khí tài (*) của nhà họ Khương." (*) Trộm vận làm ăn, kinh doanh hoặc trộm vận có tiền. Câu cuối cùng được cô nói với sự chắc chắn tuyệt đối. Cơ thể dì Ngô lập tức run lên bần bật. Không thể nào, cô ta nhất định chỉ nói bừa, làm sao có thể biết được những gì mình đã làm... Ban đầu, Khương Vũ Thành và Khương Hoài chỉ xem đây là trò đùa của trẻ con, nhưng khi thấy giọng điệu nghiêm túc của cô, đến câu cuối cùng, ánh mắt họ đã thoáng hiện lên vẻ nghiêm nghị. Lộ Tuyết Khê nhìn phản ứng của dì Ngô, dường như có chút kinh ngạc: "Em... em nói là dì Ngô đã trộm tiền của nhà mình ư?" Cô ta có vẻ không thể tin nổi, rồi vội vàng giải thích giúp dì Ngô: "Không thể nào, chắc chắn có sự hiểu lầm gì đó. Dì Ngô đã làm việc ở nhà họ Khương gần mười năm, sao có thể làm ra chuyện như vậy được?" Ban đầu, trong lòng dì Ngô còn có chút hoảng hốt, nhưng khi nghe thấy lời của Lộ Tuyết Khê, sắc mặt lập tức lộ ra vẻ oan ức, đau khổ nói: "Cô chủ, lời này cô không thể nói bừa được đâu. Tôi sao có thể trộm tiền của nhà họ Khương chứ? Cả nhà này ai ai cũng biết con người tôi, tôi... tôi không phải loại người đó!" Nói rồi, bà ta lại quay sang Khương Tố: "Cậu chủ, cậu tin tôi đi, tôi tuyệt đối không thể làm ra chuyện này. Tôi..." Nói đến đây, bà ta che mặt, ra vẻ sắp khóc. Khương Tố vốn dĩ vẫn còn trẻ con, lại được dì Ngô chăm sóc từ nhỏ, giờ thấy bà ta bị "vu oan" như vậy, lập tức trừng mắt nhìn Quan Hủ Hủ, lớn tiếng quát: "Chị bị làm sao vậy? Dì Ngô sao có thể trộm tiền nhà? Hôm nay là ngày đầu tiên chị quay về nhà họ Khương, chị có thể biết được gì chứ? Chẳng biết gì mà cũng bịa đặt lung tung vu khống người khác, chỉ để lừa bác cả mấy chục nghìn tiền tiêu vặt thôi sao?!" Trong mắt Khương Tố, Quan Hủ Hủ chẳng qua chỉ là một người xa lạ mới gặp hôm nay, còn dì Ngô lại là người đã ở nhà họ Khương suốt mười năm. So về mức độ thân thiết, tất nhiên cậu ta tin dì Ngô hơn.