Cô ta ngừng lại một chút, rồi cắn răng nói ra một khả năng khác:
"Nhưng nếu lỡ như... Quan Hủ Hủ thực sự là cô chủ nhà họ Khương, thì nhà mình cũng đã nuôi cô ta suốt bao năm qua. Chẳng lẽ cô ta có thể nhận lại bố mẹ ruột rồi phủi sạch quan hệ với chúng ta sao?"
Những lời này lập tức khiến Bạch Thục Cầm bừng tỉnh.
Đôi mắt bà ta sáng lên.
Phải rồi! Sao bà ta lại không nghĩ ra nhỉ?
Dù Quan Hủ Hủ có phải con gái nhà họ Khương hay không thì chuyện này cũng đều có lợi cho họ!
"Nhị Nhị nói đúng! Nếu con đĩ Quan Hủ Hủ thực sự là con gái nhà họ Khương, đến lúc đó trước mặt bao nhiêu người, nhà họ Khương chẳng lẽ có thể thẳng thừng đuổi chúng ta ra ngoài? Dù là hợp tác hay bất cứ thứ gì khác, nhà họ Khương cũng phải có chút bồi thường cho chúng ta. Dù gì, chúng ta đã nuôi lớn con gái nhà họ cơ mà."
Bạch Thục Cầm càng nghĩ càng thấy hợp lý, lập tức vỗ tay một cái.
"Chuyện thư mời cứ để mẹ lo. Đến lúc đó, mẹ sẽ dẫn bố con theo, con cũng mau đi mua vài bộ váy đẹp. Hôm đó nhất định phải ăn diện lộng lẫy!"
Bữa tiệc do nhà họ Khương tổ chức, chắc chắn sẽ có mặt những công tử, cô chủ quyền quý nổi danh ở Hải Thị. Đây sẽ là lần đầu tiên Nhị Nhị bước chân vào vòng tròn thượng lưu, nhất định phải khiến mọi người trầm trồ.
Nghe vậy, Quan Nhị Nhị hơi ngượng ngùng dựa vào người Bạch Thục Cầm, nhưng trong lòng lại tràn đầy tính toán giống hệt bà ta. ...
Quan Hủ Hủ không hề hay biết về những mưu tính của nhà họ Quan.
Sau bữa tối, dưới sự dẫn dắt của thím hai Diêu Lâm, cô cuối cùng cũng được nhìn thấy phòng mới của mình.
Đó là một căn phòng rộng rãi ở góc tầng ba, được thiết kế theo kiểu phòng suite, chia thành hai gian trong và ngoài. Toàn bộ căn phòng mang phong cách trẻ con đầy mộng mơ như của một nàng công chúa. Góc ngoài còn chất đầy đồ chơi và quà tặng.
Thậm chí còn có cả xe đẩy em bé và những vật dụng khác.
"Nơi này vốn là phòng trẻ sơ sinh được chuẩn bị cho cháu từ ngày xưa rồi. Bao năm qua, anh cả vẫn luôn giữ lại. Nhưng thím thấy phong cách trang trí hơi trẻ con nên định tạm thời sắp xếp cho cháu một căn phòng khác, chờ khi nào sơn sửa lại xong sẽ đưa cháu vào đây. Không ngờ lại khiến cháu không vui. Cháu đừng trách dì nhé."
Diêu Lâm vừa nói vừa thân mật khoác tay Quan Hủ Hủ.
Quan Hủ Hủ thản nhiên rút tay ra khỏi tay bà ta.
"Không sao ạ."
Nhìn thấy thái độ lạnh nhạt của cô, nụ cười trên mặt Diêu Lâm thoáng cứng lại.
Bà ta dặn dò thêm vài câu rồi xoay người rời đi.
Khoảnh khắc cánh cửa khép lại, nụ cười giả tạo trên gương mặt bà ta cũng biến mất, thay vào đó là ánh mắt âm trầm khi nhìn về phía cánh cửa phòng.
Đêm xuống.
Bên trong và bên ngoài biệt thự nhà họ Khương đều yên tĩnh, chỉ còn lác đác vài phòng ngủ vẫn còn sáng đèn.
Quan Hủ Hủ nằm trên chiếc giường công chúa màu hồng, ngước nhìn trần nhà với những bức vẽ bầu trời sao phát sáng lấp lánh trong bóng tối. Mộng mơ nhưng lại ấm áp.
Đây là vì sợ trẻ con nửa đêm tỉnh dậy nhìn thấy xung quanh tối đen mà hoảng sợ.
Chỉ từ cách bài trí căn phòng này, có thể thấy bố mẹ Khương từng mong đợi sự ra đời của cô đến nhường nào.
Đó là thứ tình thân mà Quan Hủ Hủ chưa từng cảm nhận được.
Bởi vì ở nhà họ Quan, chưa từng có ai mong đợi sự xuất hiện của cô.
Nếu có, thì có lẽ chỉ là mong cô chết đi.
Dù sao thì, cái chết của cô cũng có thể mang lại phúc khí và cuộc đời thuận lợi cho Quan Nhị Nhị.
Quan Hủ Hủ nhắm mắt lại, không muốn nghĩ đến nhà họ Quan nữa mà chuyển sang một vấn đề khác...
Từ khi cô bước chân vào nhà họ Khương, không ai nhắc đến mẹ ruột của cô.
Là bà ấy không còn trên đời?
Hay còn có ẩn tình gì khác?
Đang suy nghĩ, dường như có một âm thanh quen thuộc vang lên một cách sắc bén bên tai cô. Quan Hủ Hủ lập tức mở mắt.