Về phần dì Ngô, dù có thành công hay không, chỉ cần có ý đồ xấu thì tuyệt đối không thể để tiếp tục ở lại nhà họ Khương.
Bên này, khi nghe tin nhà họ Khương hoàn toàn không bị hao hụt tài sản, phản ứng đầu tiên của Quan Hủ Hủ là không tin.
"Không thể nào."
Dù chỉ là một phần nhỏ, nhưng dì Ngô thực sự đã trộm đi một phần khí tài của nhà họ Khương.
Chỉ cần một chút khí tài đó thôi, cũng đủ để nhà bà ta phát tài.
Quan Hủ Hủ rất chắc chắn về điều này.
Khương Tố vốn dĩ đang bắt đầu nghi ngờ bản thân có phải quá võ đoán không, vì chuyện của dì Ngô đúng là cô đã nói trúng. Nhưng vừa nghe cô nói vậy, cậu ta liền bật cười lớn: "Tôi đã nói rồi mà, có người chỉ giỏi nói bao bừa, trộm khí tài cái gì chứ, chưa từng nghe bao giờ!"
Quan Hủ Hủ liếc cậu ta một cái, ánh mắt rõ ràng mang ý "Thằng nhóc này, tránh xa chị mày ra".
Sau đó, cô trực tiếp quay sang Khương Hoài: "Bảo người kiểm tra giao dịch tài khoản của dì Ngô và con trai bà ta trong vòng một tháng qua là sẽ rõ."
Khương Hoài cũng tò mò về khả năng của em gái, nên không thấy phiền. Anh ấy nhanh chóng gọi một cuộc điện thoại giao việc, không lâu sau đó kết quả điều tra đã được gửi về.
Khi nhìn thấy kết quả, biểu cảm của Khương Hoài hiếm khi trở nên vi diệu.
Khương Tố và Lộ Tuyết Khê đều rất tò mò, thấy vậy liền nhích lại gần để xem.
Chỉ thấy Khương Hoài lặng lẽ cất điện thoại đi, nhìn sang Quan Hủ Hủ: "Nhà họ Ngô gần đây quả thật đã phát tài, trúng một tờ vé số năm triệu tệ."
Quan Hủ Hủ lập tức lộ vẻ "Thấy chưa, em đã nói rồi mà!"
Cô chắc chắn mình không nhìn nhầm!
"Khí tài là thứ có tính cân bằng, bên kia có được năm triệu thì bên này nhà họ Khương cũng sẽ mất đi vài triệu tương ứng."
Quan Hủ Hủ nói rất nghiêm túc, nhưng Khương Hoài lại không biết phải đáp lại thế nào.
"À thì tuần trước, dự án của chi nhánh tập đoàn nhà mình gặp chút vấn đề, thực sự có tổn thất vài triệu."
Nhưng số tiền này chẳng đáng gì với anh ấy, chứ đừng nói đến Khương Vũ Thành, ông ấy tổng giám đốc của tập đoàn.
"Trước đó em nói "hao tổn khí tài", làm anh tưởng ít nhất cũng phải mất mấy trăm triệu, hóa ra chỉ có vài triệu à."
Khương Hoài mang vẻ mặt "Không phải anh quên, mà là do em dùng từ sai khiến anh hiểu lầm".
Quan Hủ Hủ: ...
Vậy là nhà họ Khương thực sự bị rút mất khí tài, chỉ là lượng khí tài bị lấy đi chẳng khác nào một sợi lông bò đối với họ.
Mất đi cũng chẳng ai thèm để ý.
Chậc, nhà giàu thật đáng ghét.
Dù bây giờ cô cũng là người nhà họ Khương, nhưng vẫn không nhịn được mà ghen tị.
"Con trai của dì Ngô vài tháng trước vì ham mê cờ bạc mà thua sạch toàn bộ tiền tiết kiệm của gia đình. Tháng trước, anh ta lại lái xe khi say rượu, tông chết người, bị bắt giam. Gia đình nạn nhân yêu cầu bồi thường hai triệu tệ mới chịu ký đơn bãi nại. Có lẽ vì chuyện này mà dì Ngô mới nghĩ đến cách trộm khí tài của nhà họ Khương."
Việc làm của dì Ngô bị vạch trần, có cả lời khai của bà ta nên Khương Hoài chỉ mất chưa đến một giờ đã điều tra ra toàn bộ nguyên nhân phía sau.
Khi nghe đến vụ lái xe say rượu gây chết người, Quan Hủ Hủ vô thức liên tưởng đến luồng âm khí kỳ lạ bám trên người dì Ngô.
Chỉ trong giây lát, cô nhanh chóng nhận ra có điều không đúng.
Nếu con trai của dì Ngô tông chết người, vậy bà ta nhiều nhất cũng chỉ bị nhiễm âm khí gián tiếp. Nhưng âm khí trên người bà ta lại như thể trực tiếp giáng lên bà ta vậy...
Cô suy nghĩ một chút rồi hỏi Khương Hoài: "Anh có thể cho em xem ảnh của con trai dì Ngô không?"
Khương Hoài rất hài lòng khi thấy em gái đã nhanh chóng thích nghi với thân phận của mình và biết tìm anh trai nhờ giúp đỡ. Thế là, anh ấy không do dự mà lập tức gửi tin nhắn đi, chẳng mấy chốc đã nhận được ảnh của con trai dì Ngô.
Khi phóng to ảnh trên điện thoại, Quan Hủ Hủ vừa nhìn đã nhíu mày.
"Không đúng, tướng mạo của người này không nên như thế này."