Diêu Lâm lúc này cũng có chút xấu hổ, hoàn toàn không ngờ con gái mình lại nói thẳng ra như vậy. Bà ta cười gượng gạo, cố gắng giải thích: "Không phải... Chỉ là Oánh Oánh thích căn phòng đó thôi. Trước đây thím không biết Hủ Hủ sẽ quay về, nên mới hứa với con bé..."
"Không cần biết Hủ Hủ có về hay không, đây vốn là phòng của em ấy."
Giọng nói của Khương Hoài đột nhiên vang lên từ hành lang phía bên kia. Rõ ràng là anh ấy cũng đã nghe thấy cuộc tranh cãi này nên vội đến.
Trên mặt anh ấy vẫn là nụ cười ôn hòa như mọi khi, nhưng trong đôi đôi đào hoa lại ánh lên chút lạnh lẽo.
Anh ấy nhìn sang Diêu Lâm, giọng điệu bình thản, không rõ cảm xúc: "Chẳng lẽ thím hai còn không hiểu những đạo lý thường tình này hay sao?"
Đừng nói đến việc Hủ Hủ đã được nhận về nhà, dù cho em ấy không ở đây, căn phòng này cũng không thể để người khác chiếm lấy. Sắc mặt Diêu Lâm cứng đờ, đôi môi đỏ mấp máy, trông có vẻ khá lúng túng.
Khương Hãn là con trai lớn của chi thứ hai, nhìn thấy mẹ mình bị anh cả đối xử như vậy thì có phần không hài lòng, liền tiến lên một bước, nói:
"Anh Hoài, mẹ em cũng không phải cố ý. Chỉ là một căn phòng thôi mà, phòng này vốn dĩ được trang trí theo phong cách trẻ con, Doanh Doanh thích thì để con bé dùng có sao đâu?"
Nói xong, ánh mắt cậu ta liếc sang Quan Hủ Hủ, giọng điệu mang theo chút bất mãn: "Dù sao cô ta cũng là người lớn rồi, chẳng lẽ còn muốn tranh phòng với một đứa trẻ à?"
Câu nói này khiến tình thế đảo ngược, nghe như thể Quan Hủ Hủ mới là người giành phòng.
Quan Hủ Hủ hơi nhướng mày.
Cô không thích tranh cãi với người khác, nhưng nếu đã có người gọi tên cô vào chuyện này, cô cũng chẳng ngại đáp trả.
Cô chậm rãi nói: "Ý của cậu là, vì em ấy nhỏ tuổi nên chỉ cần em ấy thích, em ấy muốn, thì em ấy có quyền lấy đi thứ vốn thuộc về tôi? Nếu tôi không nhường, vậy có nghĩa là tôi tranh giành với em ấy?"
"Chẳng lẽ không đúng sao?" Khương Hãn đáp với vẻ đương nhiên.
Quan Hủ Hủ gật gù, vẻ mặt ra chiều đã hiểu.
Sau đó, cô nghiêng đầu, giọng điệu vô cảm nhưng lại chậm rãi nói:
"Vậy thế này nhé, tôi thích bức tranh "Thiên Lý Giang Sơn Đồ" trong Bảo tàng Quốc gia. Nếu cậu có thể thuyết phục bảo tàng đưa bức tranh đó cho tôi thì tôi sẽ nhường căn phòng này cho em ấy, thế nào?"
Nói xong, cô thản nhiên xòe tay, không chút biểu cảm bổ sung thêm: "Dù sao tôi cũng nhỏ tuổi mà, tôi chỉ muốn có một bức quốc bảo thôi."
"Hà..."
Khương Hoài đứng bên cạnh bỗng bật cười khẽ, rõ ràng bị lời phản kích của Quan Hủ Hủ chọc cười.
Nhưng sắc mặt Khương Hãn thì trầm xuống ngay lập tức.
"Cô đang ngụy biện! Hai chuyện này hoàn toàn khác nhau!"
Quan Hủ Hủ chỉ lạnh nhạt nhìn cậu ta.
"Đây chẳng phải là logic của cậu sao? Tôi chỉ dùng logic của cậu để đưa ra điều kiện, có gì sai?"
"Đồ trong Bảo tàng Quốc gia và một căn phòng có thể so sánh với nhau được à?" Khương Hãn tức đến mức bật cười.
Khương Tố đứng bên cũng không nhịn được mà xen vào: "Quan Hủ Hủ, sao chị nhỏ nhen thế? Chỉ là một căn phòng thôi, cũng đâu phải không cho chị ở, có đáng làm ầm lên vậy không?"
Quan Hủ Hủ chỉ cười.
Phải rồi, trong nhà còn bao nhiêu phòng, tại sao cứ nhất định phải là phòng của cô?
Khương Trừng từ nhà chú ba cũng lên tiếng: "Khương Hãn nói cũng không sai, căn phòng đó vốn được trang trí theo phong cách công chúa, thích hợp với trẻ con. Cô cũng đâu có thích kiểu đó lắm, sao cứ phải tranh với con nít? Nếu thật sự không ổn, tôi đổi phòng cho cô, còn phòng cô thì để lại cho Oánh Oánh, thế là xong. Đừng cãi nhau nữa. Vì một cái phòng mà ầm ĩ từ hôm qua đến hôm nay, đúng là làm trò cười cho thiên hạ."
Khương Tố cũng hừ lạnh: "Chẳng phải tại ai kia sao? Trước đây nhà mình có bao giờ lắm chuyện thế này đâu."
Ẩn ý trong lời cậu ta rất rõ ràng, cậu ta muốn đổ hết trách nhiệm lên đầu Quan Hủ Hủ, rằng chính cô quay về mới gây rắc rối.
Rõ ràng chuyện phòng ốc vốn do Diêu Lâm sắp xếp ngay từ đầu, nhưng tất cả mọi người lại hành xử như thể Quan Hủ Hủ mới là người có lỗi.
Nụ cười bên khóe môi Khương Hoài cũng dần lạnh đi.
Nhưng còn chưa đợi anh ấy lên tiếng, Khương Hãn đã mất kiên nhẫn, lên giọng: "Nói tới nói lui, tóm lại là cô không muốn nhường đúng không?"
"Đúng, tôi không muốn nhường đấy."
Giọng Quan Hủ Hủ trong trẻo rơi vào tai mọi người, khiến Khương Hãn và đám người kia bất ngờ, không ai nghĩ cô lại từ chối một cách dứt khoát và thẳng thừng đến vậy.
Cô cứ đứng đó, đôi mắt hạnh trong veo, bình tĩnh đến mức gần như lạnh nhạt.
Dù sao, những lời trách cứ kiểu này, từ nhỏ đến lớn cô đã nghe không biết bao nhiêu lần rồi.
"Nhị Nhị là em gái, con làm chị thì phải nhường em chứ!
"Không được nuôi con cáo này trong nhà! Nhỡ đâu nó làm Nhị Nhị sợ thì sao? Mau vứt nó đi!"
"Con ăn ở không trong nhà đã đành, bây giờ còn đòi nuôi thêm một con súc vật nữa hả? Quan Hủ Hủ, con cố tình gây chuyện cho cả nhà khó chịu à?!"
Cô đã quá quen với những lời trách mắng như vậy.
Nhưng quen, không có nghĩa là phải chấp nhận.
Ai cũng chỉ có một lần để sống, dựa vào đâu mà cô phải nhường chỉ vì đối phương nhỏ tuổi hơn?
Huống hồ, căn phòng đó là do bố mẹ ruột của cô tự tay chuẩn bị khi cô còn trong bụng mẹ, mang đầy hy vọng của họ về cô con gái này.
Từng có người chờ mong cô ra đời, vậy mà mãi đến hôm qua cô mới biết điều đó. ...
Khương Oánh vốn tưởng rằng chỉ cần mấy anh trai ra mặt, căn phòng này hôm nay chắc chắn sẽ thuộc về mình.
Nhưng con bé không ngờ, cuối cùng Quan Hủ Hủ lại không chịu nhường!
Quả nhiên chị Tuyết Khê nói không sai, từ lúc người con ả xấu xa này quay về, mình không còn là cô con gái duy nhất trong nhà nữa.
Từ giờ trở đi, mọi người sẽ không chỉ yêu thương mình như trước nữa.
Nhìn đi, ngay cả anh Hoài cũng không đứng về phía mình!