Bà Tống vốn rất nhạy cảm với chuyện của con gái mình, nghe Quan Hủ Hủ bỗng dưng nói mấy lời nhảm nhí vô căn cứ, sắc mặt lập tức sa sầm, không còn chút ôn hòa nào như trước, lập tức quát lên: "Cô nhóc này từ đâu ra vậy? Dám mở miệng nguyền rủa con gái tôi! Tôi còn thắc mắc sao cô quen biết mẹ chồng tôi, hóa ra là có ý đồ này à? Nể tình cô còn nhỏ nên tôi không chấp nhặt, nhưng bây giờ lập tức mang con cáo của cô rời khỏi nhà tôi ngay, nếu không tôi báo cảnh sát bắt cô đấy!"
Thái độ này rõ ràng là không thể nói chuyện tiếp được nữa.
Quan Hủ Hủ cũng không phải lần đầu gặp trường hợp như vậy. Cô vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, bế con cáo nhỏ lên, đặt lá bùa lên một chiếc tủ bên cạnh hành lang rồi quay người rời đi.
Tống Vũ Lê thấy "chó con" bị bế đi, có chút không nỡ, nhìn theo đầy lưu luyến, muốn chạy theo."Chó con, mẹ ơi, chó con đi mất rồi."
Bà Tống nghe con gái nói giọng ngây thơ, trong lòng chua xót không thôi, chỉ có thể dịu giọng dỗ dành: "Đó không phải chó con, là cáo, nó sẽ cào người đấy. Nếu con thích chó, mẹ sẽ nhờ người mua cho con một con có được không?"
"Dạ được! Mẹ thật tốt! Con muốn có một chú chó!" Tống Vũ Lê lập tức quên béng con cáo nhỏ lúc nãy, vui vẻ đến mức muốn nhảy lên xoay vòng.
Bà Tống nhìn con gái xinh đẹp của mình, đôi mắt bắt đầu ầng ậng nước. Khi quay đầu lại nhìn thấy lá bùa Quan Hủ Hủ để trên tủ, sắc mặt bà lại tối sầm, lạnh giọng dặn người hầu bên cạnh: "Mang thứ đó vứt đi."
Đồ không rõ lai lịch, bà tuyệt đối không để Tiểu Lê nhà mình chạm vào.
Còn mấy lời lúc nãy như nốt ruồi chu sa, mệnh cách khiếm khuyết gì đó, bà hoàn toàn không tin.
Chỉ là khi nhìn con gái, ánh mắt bà lại vô thức lướt qua vùng ngực bị tay áo ren che khuất.
Dường như... ngực Tiểu Lê thực sự có một nốt ruồi đỏ không quá rõ ràng.
Thế nhưng, bà Tống vẫn không tin vào những kỳ lạ đó. Ngược lại, bà nghi ngờ là người hầu chăm sóc con gái đã lén tiết lộ chuyện này.
Họ định làm gì đây?
Càng nghĩ càng thấy bất thường, bà Tống lập tức bảo người đưa con gái về phòng, sau đó vội vàng quay đi gọi điện cho chồng và con trai.
Có người nhắm vào Tiểu Lê nhà bà, bà không thể không làm rõ chuyện này.
Bà Tống không biết rằng, ngay khi bà vừa rời đi, Tống Vũ Lê đã lén thò đầu ra khỏi phòng, sau đó rón rén như một tên trộm trong chính nhà mình, cẩn thận chuồn ra khỏi phòng, chạy thẳng xuống lầu.
Quan Hủ Hủ rời khỏi khu biệt thự nhà họ Tống, cô không quay về nhà họ Khương mà bắt taxi đến căn hộ mình thuê trước đây.
Đó là một căn hộ hai phòng ngủ, một phòng khách rộng tám mươi mét vuông mà cô đã thuê từ hai năm trước.
Phòng khách được ngăn bằng một tấm bình phong, tạo thành khu vực hoạt động của Hồ Xinh Đẹp. Ở góc phòng có một chiếc lều nhỏ, bên trong chất đầy các loại đồ chơi của nó.
Căn hộ có một phòng ngủ chính và một thư phòng. Trong thư phòng có hai chiếc bàn dài, một bên dùng để đặt nguyên liệu và dụng cụ điêu khắc, bên kia là giấy vàng, chu sa cùng đủ loại sách cổ và pháp khí. Hai bên phân chia rạch ròi, phong cách hoàn toàn khác biệt.
Quan Hủ Hủ tiến lên thu dọn qua loa. .
Lúc đến nhà họ Khương, cô không mang theo hành lý, số bùa hộ thân trên người cũng đã dùng hết. Nếu muốn giúp Tống Vũ Lê lấy lại một phần trí tuệ, cô phải chuẩn bị trước.
Đang thu dọn thì điện thoại đặt bên cạnh bỗng reo lên. Ánh mắt cô liếc qua màn hình, thấy người gọi đến là "Quán chủ Thanh Phong Quán", nghĩ một chút rồi vẫn quyết định bắt máy.
Đầu dây bên kia là giọng một ông cụ lớn tuổi: "Tiểu Quan à, chuyện lần trước ta hỏi cô, cô suy nghĩ xong chưa? Vị trí giảng viên thỉnh giảng tại Học viện Đạo giáo Đế Đô đấy, không phải cô muốn thi vào Đại học Đế Đô sao? Đại học Đế Đô có hợp tác với Học viện Đạo giáo, nếu điểm không đủ đậu cũng có thể được bảo lãnh nhập học. Nhưng ta thấy cô vào đại học cũng là lãng phí thời gian thôi, làm giảng viên thỉnh giảng ở Đạo học viện hai năm, còn có thể nhận danh hiệu giảng viên danh dự, tương đương với bằng thạc sĩ..."