Chương 49: Con gái anh bị ép dọn khỏi nhà mà là chuyện nhỏ?

Đại Lão Trở Về, Không Diễn Vai Thiên Kim Giả Nữa

Kỵ Trứ Miêu Đích Tiểu Ngư Càn 13-06-2025 20:36:30

Trong phòng khách biệt thự, Khương Vũ Thành cùng mấy người đều đang chờ, thấy Khương Hoài trở về một mình, lập tức hiểu ra anh ấy cũng không giữ được Quan Hủ Hủ lại. Sắc mặt Khương Vũ Thành kém hẳn đi: "Hủ Hủ không chịu ở lại sao?" Khương Hoài không trả lời, chỉ đi thẳng đến trước mặt ông, bình thản nói: "Bố, về chuyện xảy ra hôm nay, con nghĩ con cần giải thích cụ thể với bố ạ." Không biết tại sao, nhưng khi nghe giọng nói bình tĩnh này của Khương Hoài, Khương Tố và những người khác tự dưng thấy tê tê da đầu. ... Trên xe, Quan Hủ Hủ không còn để tâm đến nhà họ Khương phía sau mà lấy từ trong túi ra một tấm bùa vàng. Cô thực sự không ngờ thân phận người nhà họ Khương của mình lại bị nhà họ Tống phát hiện nhanh như vậy. Nhưng cô tự đến tìm với tư cách cá nhân nên chắc nhà họ Tống sẽ không đến mức bất chấp tình cảm giữa hai gia đình mà tìm gặp Khương Vũ Thành. Cơ mà phản ứng của nhà họ Tống lại lớn đến vậy... Chắc hẳn Tống Vũ Lê đã xảy ra chuyện rồi. ... Đêm xuống, phố lên đèn. Trong biệt thự nhà họ Khương, bữa tối đã bắt đầu, nhưng bầu không khí lại vô cùng nặng nề. Ông cụ Khương ngồi ở vị trí trung tâm trong phòng khách, nhà chú hai và nhà chú ba ngồi hai bên, các con cháu trong nhà đều im lặng, không ai lên tiếng. Khương Vũ Thành ngồi đối diện ông cụ, sắc mặt lạnh như băng, càng làm tăng thêm áp lực đè nặng trong không gian. Mãi đến khi nghe Khương Hoài kể lại toàn bộ sự việc thì ông mới biết, trước khi ông trở về, Khương Tố, Khương Hãn cùng mấy người kia đã hết lời chỉ trích Hủ Hủ như thế nào. Thậm chí, Khương Oánh còn nói Hủ Hủ hãy cút ra khỏi nhà con bé. Mà ông, khi chưa hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện đã vội trách mắng con bé không nên tự ý tìm đến nhà họ Tống, sau đó... cũng yêu cầu con bé nhường phòng cho em gái như những người khác. Thảo nào, thảo nào Hủ Hủ lại thất vọng đến mức bảo muốn dọn ra ngoài ở. Là một người bố, ông đã thất trách. "Anh cả, hôm nay là do Oánh Oánh còn nhỏ không hiểu chuyện mới gây ra việc này, tất cả đều là lỗi của em, em sẽ giải thích với Hủ Hủ, cố gắng để con bé tha thứ cho em..." Diêu Lâm thấy bầu không khí không ổn, chủ động nhận lỗi. Khương Vũ Dân ngồi bên cạnh nghe vậy liền cau mày, kéo tay Diêu Lâm lại, tỏ ý không đồng tình: "Sao lại là lỗi của em được? Oánh Oánh còn nhỏ, thích gì thì nói cái đó, vốn dĩ cũng chẳng phải chuyện gì to tát. Theo anh thấy, Hủ Hủ chỉ là chuyện bé xé ra to mà thôi. Mới về nhà có hai ngày mà vì chút chuyện nhỏ này đã đòi dọn ra ngoài..." Chưa nói hết câu, đã thấy Khương Vũ Thành lạnh lùng ngước mắt lên, trầm giọng cắt ngang: "Em trai, con gái của anh vừa mới trở về đã bị ép phải rời khỏi nhà, đây mà là chuyện nhỏ sao?" Khương Vũ Dân giật giật khóe miệng, đối diện với ánh mắt sắc bén của anh trai, cuối cùng không dám nói thêm gì nữa. Ánh mắt Khương Vũ Thành quét qua từng người, mang theo áp lực vô hình. "Oánh Oánh còn nhỏ, thấy phòng Hủ Hủ đẹp nên muốn có, vốn dĩ không phải chuyện lớn. Nhà họ Khương chúng ta đâu phải nghèo túng gì, nếu con bé thích, các em hoàn toàn có thể cho người trang hoàng lại phòng khác theo tiêu chuẩn công chúa cũng được. Tại sao cứ phải bắt Hủ Hủ nhường phòng?" Nhà chú hai không ai trả lời, giọng nói của Khương Vũ Thành càng trầm hơn: "Các em không phải chỉ muốn nó nhường phòng, mà là vì các em cho rằng con bé mới đến nên phải lấy lòng mọi người, thể hiện bản thân để được chấp nhận." "Anh cả, anh nói vậy thì quá nặng lời rồi! Bọn trẻ con đâu có suy nghĩ sâu xa đến mức đó?" "Không có sao? Nếu ngay từ đầu không xem nó là người ngoài thì tại sao lại nói ra những lời như "cút ra khỏi nhà tôi"? Dù là lời giận dỗi của trẻ con cũng nên biết đâu là lời có thể nói, đâu là lời không được nói."