Hơn nữa, không biết có phải vì thái độ quá bình tĩnh của Quan Hủ Hủ hay không mà Khương Hoài mơ hồ cảm thấy cô đang nói thật.
Giới thượng lưu ít nhiều cũng tin vào phong thủy và mệnh lý, thậm chí tập đoàn Khương Hải còn có vài vị đại sư phong thủy thân quen.
Chỉ là, em gái nhà mình... nó mới có mười tám tuổi, thật sự am hiểu những thứ này sao?
Khương Hoài vẫn giữ sự nghi ngờ, nhưng không giống những người khác, anh ấy không cho rằng Quan Hủ Hủ chỉ đang nói bừa.
Quan Hủ Hủ cũng lười để ý đến cậu em họ này, mà chuyển ánh mắt sang dì Ngô, đột nhiên giơ tay chỉ về một chỗ: "Dì Ngô đã chôn thứ gì ở đó?"
Ngón tay cô đang chỉ về một góc vườn hoa trong biệt thự, nơi có một bồn hoa nhỏ.
Cũng chính là chỗ mà trước đó, khi đang làm việc một cách lơ đãng, ánh mắt dì Ngô vô thức liếc nhìn.
Lúc này, trong lòng bà ta đã vô cùng bất an. Khi thấy Quan Hủ Hủ chỉ đúng vào vị trí đó, tim bà ta lập tức chùng xuống, mồ hôi lạnh túa ra trên trán.
Không thể nào, không thể nào...
Cô ta thực sự biết sao?
Sao có thể như vậy?!
Khương Vũ Thành nhìn phản ứng của dì Ngô, trong lòng đã chắc chắn được có vấn đề. Ông quay đầu ra hiệu cho quản gia đứng bên cạnh: "Ông đi xem đi."
Quản gia vốn đã tò mò, giờ được chỉ thị liền lập tức bước nhanh về phía mà Quan Hủ Hủ chỉ.
Những người xung quanh cũng vì tò mò mà đi theo, tập trung lại bên cạnh bồn hoa.
Người khác là vì tò mò, còn Khương Tố thì hoàn toàn không tin, mặt đầy vẻ chờ xem cô chị từ trên trời rơi xuống này có thể bày trò gì.
Quan Hủ Hủ chỉ vào phần đất quanh gốc một bông hoa nào đó, quản gia không phản bác hay chối từ mà lập tức cúi xuống cầm chiếc xẻng nhỏ bắt đầu đào.
Mà ngay lúc ông ấy hành động, sắc mặt của dì Ngô đã trắng bệch, hai chân run rẩy.
Nhưng giờ đây, sự chú ý của tất cả mọi người đều tập trung vào quản gia, không ai để ý đến biểu cảm của bà ta.
Đất trong bồn hoa được thay định kỳ, nên quản gia đào cũng không quá khó khăn. Chỉ một lát sau, ông đã đào được một cái hố nhỏ. Ngay lúc đó, lưỡi xẻng dường như chạm vào thứ gì đó, khiến ông lập tức sáng mắt: "Đào được rồi!"
Vừa nói, quản gia vừa dùng xẻng moi ra một bọc nhựa màu đen.
Lớp bọc bên ngoài khá chặt, ông mò tay vào bóc lớp nhựa bao bên ngoài.
Cũng chính khoảnh khắc lớp nhựa được mở ra, mọi người xung quanh bỗng cảm thấy một luồng mùi hôi thối nồng nặc bốc lên từ một gói giấy bên trong.
Quản gia biến sắc ngay lập tức, cố gắng kìm nén cơn buồn nôn, đưa tay định bóc gói giấy đó ra, nhưng lại bị Quan Hủ Hủ chặn lại: "Đừng chạm vào."
Mọi người quay đầu nhìn, chỉ thấy Quan Hủ Hủ bước lên trước, không biết rút từ đâu ra một lá bùa màu vàng rồi dán thẳng lên gói giấy.
Không biết có phải là ảo giác hay không nhưng ai nấy đều cảm thấy ngay khi lá bùa dán lên, tờ giấy gói bên ngoài dường như nhanh chóng ố vàng và mục nát.
Quản gia liếc nhìn Quan Hủ Hủ một lần nữa, thấy cô gật đầu, lúc này mới cẩn thận mang găng tay, nhẹ nhàng mở gói giấy ra.
Bên trong là một tờ giấy đỏ, giống loại giấy thường dùng trong chùa miếu để ghi ngày tháng năm sinh. Khi mở ra, trên đó quả nhiên có viết vài dòng bát tự (*).
(*) Ngày sinh tháng đẻ.
Nhưng những nét chữ trên đó lại có màu đỏ sẫm, giống như được viết bằng máu, đã khô lại và ngả đen, mùi hôi thối bốc lên khiến người ta ghê tởm.
Ngoài ra, trong gói còn có vài sợi tóc và một lá bùa vẽ ký hiệu kỳ dị.
Nhìn thứ tà môn thế này, ai cũng đoán được nó có mục đích gì, nhất là khi nhớ lại lời Quan Hủ Hủ vừa nói.
Nhưng thực sự có thể "trộm khí tài" theo cách này sao?
Khương Tố thấy quả thực có thứ bị đào lên, khuôn mặt không giấu nổi sự kinh ngạc, lập tức quay sang nhìn dì Ngô.