Xét đến việc Chử Bắc Hạc vốn đã tỏa ra hào quang đến mức yêu tà cũng không dám lại gần, loại bùa trừ tà tốt nhất cũng chẳng cần thiết với anh, cô mới chọn loại này.
Đặc biệt là ngọc bội này được làm từ loại ngọc có linh lực, hiệu quả cũng tốt hơn do độ tinh khiết cao. Đây cũng là để tạo quan hệ tốt với vị boss phát sáng này, biết đâu còn có cơ hội hấp thụ thêm chút ánh sáng vàng kim của anh.
Chử Bắc Hạc nhận lấy túi gấm nhưng không mở ra ngay mà giơ tay ra hiệu cho quản gia cất đi, coi như đã nhận lời xin lỗi từ Quan Hủ Hủ.
Thấy vậy, cô không nhịn được nhắc nhở: "Bùa bình an phải mang theo bên người mới có hiệu quả."
Động tác đưa túi gấm cho quản gia của Chử Bắc Hạc thoáng khựng lại, sau đó anh phất tay ra hiệu, rồi đích thân nhét nó vào túi áo vest của mình.
Quan Hủ Hủ lúc này mới hài lòng mỉm cười.
Quá trình "xin lỗi" đã hoàn tất, Chử Bắc Hạc cũng không định nán lại lâu, anh đứng dậy chuẩn bị ra ngoài.
Thấy vậy, Quan Hủ Hủ bế cáo nhỏ đi theo.
Nhân lúc cả hai sóng vai, cô lén vươn tay, làm động tác "hốt" ánh sáng vàng kim xung quanh anh, rồi giây tiếp theo, cô nhìn thấy hai đốm sáng vàng nhỏ bị cô nắm trong lòng bàn tay.
Quan Hủ Hủ trợn tròn mắt.
Cô... thật sự hút được ánh sáng của anh sao?
"Cô làm gì vậy?" Chử Bắc Hạc lạnh giọng hỏi, rõ ràng là đã nhận ra động tác lén lút vừa rồi của cô.
Quan Hủ Hủ bị bắt tại trận, nhưng vẫn bình tĩnh tìm một cái cớ: "Anh đi ra ngoài có thể tiện đường cho tôi đi nhờ không? Tôi cũng đang có việc cần ra ngoài."
Ánh mắt nghi ngờ của Chử Bắc Hạc lướt qua cô, đột nhiên anh nhớ đến tấm bùa bình an cô vừa đưa.
Một tấm bùa, vừa là xin lỗi, vừa là vé đi nhờ xe, hai trong một, cô ta đúng là biết cách tiết kiệm sức lực.
Dù nghĩ vậy, nhưng trên mặt anh vẫn không biểu lộ cảm xúc, chỉ miễn cưỡng gật đầu.
Quan Hủ Hủ vui vẻ ôm cáo nhỏ lên xe.
Nhìn thấy ánh mắt của Chử Bắc Hạc lại rơi vào con cáo trong lòng cô, trong đôi mắt đen sâu thẳm dường như ẩn chứa sự "đánh giá" không hề nhẹ, cô vội giải thích: "Tối qua mang nó về nhà, tôi đã tắm cho nó rồi, nó sạch sẽ lắm."
Chử Bắc Hạc mím môi, chỉ hỏi cô: "Đi đâu?"
Quan Hủ Hủ đảo mắt, đáp: "Đến nhà họ Tống."
Cô muốn đi kiếm thêm thu nhập.
Chử Bắc Hạc nhìn cô, ánh mắt hơi trầm xuống, dù có chút nghi ngờ tại sao cô lại quen biết người nhà họ Tống, nhưng cuối cùng cũng không hỏi thêm.
Anh giơ tay ra hiệu cho tài xế lái xe, chẳng bao lâu sau, xe đã đến một khu biệt thự cao cấp ở phía Nam thành phố Hải Thị.
Có xe của Chử Bắc Hạc dẫn đường, chiếc xe đi lại thuận lợi không gặp bất kỳ trở ngại nào, nhanh chóng đến trước cổng biệt thự nhà họ Tống.
Nếu là Quan Hủ Hủ tự mình đến, e rằng ngay cả cổng khu biệt thự cô cũng không vào được.
Chử Bắc Hạc đưa cô đến tận cửa nhưng không có ý định đi cùng vào, chỉ để cô xuống xe rồi lập tức rời đi.
Người nhà họ Tống nghe nói có xe của cậu chủ Chử đến thăm, tò mò xuống lầu tiếp đón, nhưng không ngờ người họ gặp lại là một cô gái nhỏ không quen biết, trên tay còn ôm một con cáo nhỏ.
"Cô đây là... ?"
Quan Hủ Hủ nghĩ đến thái độ của nhà họ Khương trước đó, liền không đề cập đến nhà họ Khương mà chỉ nói mình họ Quan. Cô cũng không trực tiếp nói rằng mình đến đây để giúp cô chủ Tống khôi phục trí tuệ, vì có nói ra họ cũng không tin.
Cô lấy từ trong túi xách nhỏ ra một lá bùa bình an của Thanh Phong Quán.
"Trước đây tôi từng gặp bà cụ nhà họ Tống, thấy bà ấy làm rơi món đồ này nên tôi muốn mang đến trả lại cho bà."
Trên tài khoản mạng xã hội của cậu chủ nhà họ Tống từng đăng rằng tháng trước anh ta đã đưa bà nội đến Thanh Phong Quán xin bùa, Quan Hủ Hủ liền lấy đó làm cái cớ.