Lộ Tuyết Khê đứng cạnh. nghe vậy bèn bước lên, giọng điệu dịu dàng: "Anh họ, bọn em không có ý nhắm vào Hủ Hủ. Chỉ là con cáo này xuất hiện đột ngột quá, hơn nữa bà nội..."
Cô ta nói đến đó thì dừng lại, nhưng ai cũng hiểu ý của cô ta là gì.
Bà cụ nhà họ Khương không thích nuôi động vật có lông. Trong nhà trước giờ không cho phép nuôi bất cứ loài vật nào như thế. Bà sức khỏe vốn đã không tốt, cả gia đình đều không dám làm trái ý bà. Hiện tại bà đang dưỡng bệnh tại khu nghỉ dưỡng trong núi, nếu về nhà mà thấy trong nhà xuất hiện một con cáo thì chắc chắn bà sẽ nổi giận mà phát bệnh mất.
Lộ Tuyết Khê chính là đang ngầm nhắc nhở Khương Hoài rằng không phải chuyện gì anh ấy cũng có thể tự ý quyết định thay em gái mình.
Khương Hoài chỉ lạnh nhạt liếc mắt nhìn Lộ Tuyết Khê, sau đó mỉm cười: "Chuyện bên phía bà nội, anh sẽ tự mình nói với bà."
Dù đang cười, nhưng trong giọng nói lại lộ ra sự kiên quyết không thể lay chuyển.
Rồi anh ấy quay sang dặn dò người phía sau: "Dựng một căn nhà cho thú cưng ở khu vườn phía Đông, làm thêm một mái che nữa."
Lúc này mọi người mới nhận ra phía sau Khương Hoài còn có hai người thợ đang ôm những thùng gỗ, hóa ra ngay cả chỗ ở của con cáo cũng đã được anh ấy lên kế hoạch chuẩn bị sẵn.
Tối qua dù đã nhận được sự bảo đảm của Khương Hoài nhưng Quan Hủ Hủ không ngờ rằng sáng sớm hôm nay anh trai đã lo liệu cả chuyện chỗ ở cho Hồ Xinh Đẹp.
Cánh tay ôm con cáo nhỏ của cô khẽ siết chặt, Quan Hủ Hủ từ bỏ ý định mang Hồ Xinh Đẹp trở về căn hộ thuê của mình.
Có người đang bảo vệ cô, vậy thì cô chẳng việc gì phải bàn lùi.
Dè dặt lắm làm gì.
Khương Hoài là cháu đích tôn nên Khương Tố và những người khác cũng không dám tiếp tục ý kiến về việc Quan Hủ Hủ nuôi cáo. Bọn họ chỉ có thể chờ bà cụ Khương trở về, đến lúc đó xem thử Khương Hoài còn có thể bảo vệ Quan Hủ Hủ thế nào.
Quan Hủ Hủ không biết suy nghĩ của bọn họ, cô ôm Hồ Xinh Đẹp lên lầu, thay quần áo, ăn sáng xong thì cẩn thận chải lông cho nó, đảm bảo mỗi sợi lông đều óng ả mượt mà mới hài lòng bế nó ra ngoài.
Vì dậy muộn mà mất khá nhiều thời gian, khi cô ra khỏi nhà đã là mười giờ rưỡi sáng. Cô nghĩ giờ này chắc Chử Bắc Hạc đã đi làm rồi, nhưng vì tối qua đã gây ra một trận ầm ĩ, cô quyết định ghé qua xin lỗi trước.
Nhưng cô không ngờ tới là Chử Bắc Hạc lại có mặt ở nhà.
Anh mặc âu phục chỉn chu, từ đầu đến chân tinh tế gọn gàng, rõ ràng là trang phục để đi làm. Nhưng anh lại tùy ý ngồi đó, toàn thân dường như được phủ một lớp ánh sáng vàng kim rực rỡ, vẫn đẹp đẽ chói mắt như mọi khi.
Quan Hủ Hủ chớp mắt để thích ứng một chút, rồi bế cáo nhỏ tiến lên: "Anh Chử cũng ở nhà à."
Chử Bắc Hạc nhìn cô chớp mắt với mình, đôi con ngươi thâm trầm co lại đôi chút, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh lùng không chút cảm xúc, chỉ mấp máy môi nói: "Cô đã nói sẽ đến sớm."
Quan Hủ Hủ nghe vậy thì sững sờ. Boss ăn mặc chỉnh tề thế này ở nhà, chẳng lẽ là vì cô đã nói sẽ tới xin lỗi, nên anh... đợi cô?
Không thể nào?
Chẳng phải thời gian của các ông lớn đáng giá từng phút từng giây, mỗi phút đều có thể kiếm ra cả triệu hay sao?
Anh ấy rảnh rỗi đến vậy à?
Quan Hủ Hủ lo lắng vì mình đến muộn, nhưng lại không biết Chử Bắc Hạc quan tâm đến chữ "sớm" mà cô nói.
Một trong những nỗi ám ảnh cưỡng chế của Chử đại ma vương chính là đã nói thì phải giữ lời. Cô nói sẽ tới sớm, anh nghe, nên đã đợi.
Chỉ là không ngờ, định nghĩa "sớm" của cô lại là mười rưỡi.
"Tôi xin lỗi vì chuyện tối qua, con cáo của tôi đã gây phiền phức cho anh. Đây là bùa bình an tôi tự làm, coi như là lời xin lỗi."
Quan Hủ Hủ đưa qua một túi gấm chứa ngọc bội, mặt sau của ngọc bội được khắc ký hiệu đón phúc cầu may.