Vì vậy, cô thực sự không muốn bước vào căn phòng này.
Đúng lúc này, một loạt tiếng bước chân—một nặng một nhẹ—vang lên.
"An Dĩ Tình? Cô làm gì thế? Sao mở cửa ra mà không vào?" Một giọng nói vang lên.
An Tình quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông khoảng ba, bốn mươi tuổi. Khi hắn bước tới, dáng đi tập tễnh, khiến người ta có thể nhận ra vấn đề của hắn chỉ trong nháy mắt.
Suy nghĩ một lúc, An Tình mới nhớ ra, người này là hàng xóm ở phòng bên cạnh nguyên chủ, cũng sống một mình như cô.
Người này từng bị dị thú vung móng đánh gãy cột sống trong rừng sâu, xương ở chân và nhiều bộ phận khác cũng bị tổn thương nghiêm trọng. Vì vết thương quá nặng, lại được đưa về căn cứ khá muộn, tuy giữ được mạng sống, nhưng nhiều vết thương không thể hồi phục khiến hắn không còn khả năng thực hiện nhiệm vụ ngoài căn cứ.
May mắn thay, nhờ sự cứu chữa tận tình của căn cứ, giờ đây hắn đã có thể đi lại tự do. Dù chân vẫn không linh hoạt như trước, nhưng ít nhất cũng có thể tự lo liệu cho bản thân.
An Tình suy nghĩ thật lâu, cuối cùng cũng nhớ ra người này tên là—Bạch Phong.
Trong căn cứ, tất cả trẻ sơ sinh đều được nuôi dưỡng trong tử cung nhân tạo, vì vậy không ai biết cha mẹ ruột của mình là ai, cũng không biết con cái mình là đứa trẻ nào.
Do đó, tên họ của mỗi người đều được quyết định trong lễ bắt đồ khi tròn một tuổi.
An Tình có chút bất ngờ khi Bạch Phong chủ động bắt chuyện với cô. Nguyên chủ đã chuyển đến đây một mình từ hai năm trước, khi đó Bạch Phong đã sống ở phòng bên cạnh. Lúc ấy, vết thương của hắn vẫn đang trong giai đoạn hồi phục, mỗi khi đi lại đều phải nhờ đến dụng cụ hỗ trợ.
Hai người đã chạm mặt nhau không biết bao nhiêu lần, nhưng gần như chưa từng chào hỏi, càng đừng nói đến chuyện trò chuyện.
Trong môi trường xã hội hiện tại, điều này vô cùng bình thường, ai cũng cố gắng tránh tạo ra mối liên kết quá sâu với người khác.
Tuy nhiên, lúc này, Bạch Phong lại chủ động bắt chuyện với cô, hơn nữa trên mặt còn mang theo nụ cười nhẹ nhõm.
An Tình lắc đầu: "Không có gì, anh vừa tan ca à?"
Bạch Phong gật đầu, đứng cách cô không xa, mỉm cười nói: "Ừ, vừa tan ca. Hôm nay hơi mệt, không biết sáng mai có dậy nổi không. Mai cô có thể qua gọi tôi dậy không?"
An Tình: "Được, vậy anh về nghỉ sớm đi."
Bạch Phong: "Ừm, cảm ơn cô."
Sau khi nhìn Bạch Phong rời đi, An Tình mới quay lại căn phòng nhỏ hẹp của mình.
Khoảnh khắc cửa phòng khép lại, cô cảm giác như mình đang bước vào một cỗ quan tài—tối tăm, ngột ngạt và đầy áp lực.
001 theo cô vào phòng, nhẹ nhàng nhảy lên bàn rồi ngồi xổm xuống: "Chủ nhân, cô có muốn mang một bát mì qua phòng bên cạnh không?"
An Tình nghe vậy thì hơi bất ngờ, nghi hoặc hỏi: "Ý cậu là cho Bạch Phong? Tại sao?"
Con mèo lông dài vẫy vẫy đuôi, giọng điệu lười biếng: "Nếu mang qua ngay bây giờ, khả năng cao sẽ thu được một phần thưởng không nhỏ đâu."