Chương 50: Dù ở thế giới nào đi nữa, con người vẫn luôn thích hóng chuyện
Tiệm Ăn Sinh Tồn Thời Tận Thế
Trúc Mộ Bạch16-05-2025 08:28:34
Trước cửa quán ăn bỗng chốc trở nên hỗn loạn, tiếng ồn ào vang vọng, thậm chí từ xa cũng có thể nghe thấy âm thanh nắm đấm va chạm vào da thịt.
Những vị khách vừa ăn xong trong quán cũng không vội rời đi, mà đứng bên trong thích thú quan sát cảnh tượng náo nhiệt ngoài cửa.
Dù ở thế giới nào đi nữa, con người vẫn luôn thích hóng chuyện.
Những người đã ăn no, tâm trạng đều rất vui vẻ, nhất là khi cuộc ẩu đả không liên quan gì đến họ. Ai nấy đều xem vô cùng chăm chú, hệt như đang thưởng thức một màn kịch vui.
An Tình hoàn toàn không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, trong phút chốc cô ngây người ra.
Dù có ký ức của nguyên chủ, nhưng bản thân cô từ nhỏ đến lớn chưa từng chứng kiến cảnh đánh nhau ngoài đời thực. Lúc này, cô bị cảnh tượng ngoài kia dọa cho tim đập thình thịch.
"Chuyện gì thế? Sao lại đánh nhau rồi? Mau báo cảnh sát!" Vì quá hoảng loạn, suy nghĩ của An Tình trở nên rối loạn, vô thức thốt ra câu "báo cảnh sát". Nhưng ngay sau đó, cô liền sực tỉnh, ở đây làm gì có cảnh sát, chỉ có bộ an ninh mà thôi.
Vừa nói, cô vừa lau tay rồi định bước ra ngoài.
Đột nhiên, Đường Minh nắm chặt cổ tay cô, kéo cô lại: "Nguy hiểm, đừng ra đó."
An Tình sốt ruột: "Tôi phải đi báo cho bộ an ninh."
Bộ đàm để ở quầy thu ngân, cô phải qua đó mới có thể liên lạc được.
"Sẽ nhanh chóng được giải quyết thôi." Đường Minh nói, rồi ra hiệu cho cô nhìn ra bên ngoài.
An Tình ngẩng đầu nhìn, ngay lập tức thấy có người bị đá bay ra ngoài.
Nói "bay" cũng không hề quá chút nào, giữa tiếng ồn ào hỗn loạn, cô vẫn có thể nghe rõ tiếng cơ thể rơi mạnh xuống đất. Có thể tưởng tượng được kẻ bị đá trúng đã văng xa đến mức nào, ngã mạnh đến mức nào.
An Tình lập tức cảm thấy ê răng, vô thức hít sâu một hơi lạnh.
Sau đó, không chỉ một mà hai, ba người liên tiếp bị đá văng ra ngoài.
Chẳng bao lâu, tiếng đánh nhau và cãi vã ngoài cửa biến mất, chỉ còn lại tiếng rên rỉ thảm thiết.
Cảnh tượng này khiến những người đang hóng chuyện cũng vội lùi lại vài bước, giữ khoảng cách an toàn để tránh bị vạ lây.
Lúc này, An Tình mới nhìn rõ, người đang đứng ở cửa chính là nhóm của Vân Thành.
"Ổn rồi." Đường Minh buông tay cô ra.
An Tình nuốt nước bọt, hỏi: "Vừa rồi... là bọn họ đá bay mấy người đó à?"
Đường Minh gật đầu: "Ừm."
An Tình có chút bất an: "Sẽ không có chuyện gì chứ? Tôi thấy họ ngã rất mạnh, có thể sẽ gặp vấn đề gì đó."
Đường Minh bật cười: "Đừng lo, không có gì đâu. Những chuyện như thế này là bình thường."
Khi một nhóm người đánh nhau hỗn loạn, không thể nào kéo họ ra được, vì lúc đó ai cũng đã nổi điên rồi. Cách duy nhất là nhanh, chuẩn, mạnh, khiến đối phương mất khả năng hành động trong chớp mắt.
An Tình: "..."
Cô há miệng, nhưng nhất thời không biết phải nói gì.
Lúc này, cô mới thực sự nhận ra tại sao lãnh đạo cấp cao lại cử đội Liệt Hỏa đến bảo vệ cô.
Chỉ cần nhớ lại cảnh tượng hỗn loạn ban nãy, cô đã thấy da đầu tê dại.
"Sau này... sẽ không phải ba ngày hai bữa là xảy ra chuyện như vậy chứ?" Thật lòng mà nói, An Tình có chút lo lắng.
"Khả năng xảy ra là rất cao. Nhưng đừng lo, bọn tôi sẽ bảo vệ cô." Đường Minh nghiêm túc nói.
An Tình nghĩ lại, đúng là vậy, cả đội Liệt Hỏa có đến một trăm người lận.
Hôm nay chỉ có mười người đứng ra xử lý đám hỗn loạn này, nhưng đã nhanh chóng dẹp yên được. Vậy thì có thể tưởng tượng, nếu cả một trăm người ra tay, sức chiến đấu của họ sẽ kinh khủng đến mức nào.
Chưa kể, cô còn có đội trưởng của đội Liệt Hỏa bảo vệ sát bên.
Chuyện này hoàn toàn không cần An Tình ra mặt giải quyết, vì chẳng bao lâu sau, các bác sĩ và y tá của bệnh viện, cùng với người của bộ an ninh đã nhanh chóng đến hiện trường.
Những người bị thương nặng được đưa đến bệnh viện, còn những kẻ bị thương nhẹ thì chẳng buồn chữa trị, trực tiếp bị bộ an ninh dẫn đi.