Cô mỉm cười, giới thiệu về ba hương vị mì trong thực đơn.
Vừa nói, An Tình vừa lấy giấy bút ra hỏi: "Các vị khách muốn gọi món gì?"
Nhóm nhân viên vốn định bỏ đi chợt khựng lại, do dự nhìn nụ cười thân thiện của An Tình, rồi lại liếc qua Đường Minh – người đang đứng bên như một vị thần hộ vệ.
Cân nhắc giữa việc ở lại hay rời đi, cuối cùng họ vẫn bị mùi thơm lưu luyến trên người Cảnh Nam Nam thuyết phục, quyết định ở lại.
Dù vậy, ai nấy đều ngoan ngoãn hơn hẳn.
Người đứng đầu nuốt nước bọt, cẩn trọng nói: "Một phần... mì bò hầm đi."
An Tình ghi lại, mỉm cười: "Được rồi, xin chờ một chút. Còn các vị khách khác thì sao?"
Sau đó, mọi người lần lượt gọi món. Sau khi An Tình ghi lại hết, bọn họ liền tự giác đi tìm chỗ ngồi.
Có điều, tất cả đều đồng loạt chọn ngồi ở vị trí xa Đường Minh nhất.
An Tình cầm danh sách món ăn, bước vào bếp chuẩn bị mì.
Qua tấm kính trong suốt của nhà bếp, cô có thể thấy nhóm người vừa rồi ngoan ngoãn ngồi ở một góc, im thin thít như một đàn chim cút.
Suýt chút nữa cô đã bật cười.
Cô biết các đội đặc biệt trong căn cứ đều có danh tiếng lẫy lừng, nhưng không ngờ chỉ riêng đội trưởng của đội Liệt Hỏa cũng đủ khiến bọn họ sợ đến mức này.
Nhưng An Tình liếc nhìn Đường Minh, người đang đứng ở cửa bếp.
Lúc này, trên người Đường Minh đã không còn khí thế sắc bén như trước. Trên mặt anh mang theo nụ cười nhàn nhạt, cả người toát lên vẻ dịu dàng và thư sinh, hoàn toàn khác biệt với dáng vẻ lạnh lùng khi chặn đám người lúc nãy.
Vừa pha mì, An Tình vừa trầm ngâm suy nghĩ.
Không biết có phải do ảo giác của cô không, nhưng cô cứ có cảm giác người này trông rất quen, như thể đã từng gặp ở đâu đó.
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn không thể nhớ ra được cảm giác quen thuộc này đến từ đâu.
Có lẽ là người mà chủ cũ của thân thể này từng quen biết?
Nhưng dù cố gắng lục lại ký ức của chủ cũ, cô vẫn không tìm thấy chút hình ảnh nào về Đường Minh.
***
Cảnh Nam Nam hối hả xông vào quán, lớn tiếng gọi: "Bà chủ, cho tôi mỗi vị một bát!"
Quán ăn im lặng đến kỳ lạ.
Cảnh Nam Nam vô thức dừng chân. Không đúng, trong quán sao lại không có ai? Chẳng lẽ đồng nghiệp của cô không đến đây? Không thể nào!
Cô đảo mắt một vòng khắp quán, lúc này mới phát hiện một đám người đang co cụm ngồi ở góc phòng.
"Mọi người..." Cảnh Nam Nam ngơ ngác.
Rõ ràng trong quán có nhiều bàn trống, vậy mà cả nhóm hơn mười người lại chen chúc ngồi quanh hai chiếc bàn ở góc, trông vô cùng kỳ quặc.
Bàn trong quán là loại bàn dài hình chữ nhật, mỗi bàn có thể ngồi tối đa sáu người.
Vậy mà bây giờ, ở hai chiếc bàn đó lại nhét chặt đến mười bảy người, cảnh tượng này thực sự rất buồn cười.
Nhóm người nhìn thấy Cảnh Nam Nam thì đồng loạt nháy mắt, không ngừng ra hiệu cho cô.
Cảnh Nam Nam chợt hiểu ra điều gì đó, liền theo ánh mắt của họ nhìn về cửa bếp, chạm phải một đôi mắt đen sâu thẳm.
Các thành viên của đội Liệt Hỏa đều là những chiến binh được huấn luyện đặc biệt.
Ngoài việc rèn luyện thể chất và ý chí đến mức vượt xa người thường, họ còn trải qua vô số nguy hiểm không thể tưởng tượng trong rừng sâu, từ đó mà tích tụ một luồng sát khí mạnh mẽ.
Chính vì vậy, dù không cần nhìn biểu tượng ngọn lửa trước ngực họ, người khác vẫn có thể cảm nhận được sự khác biệt giữa họ với những đội ra ngoài làm nhiệm vụ thông thường.
Một cơn lạnh sống lưng bất chợt dâng lên, Cảnh Nam Nam không tự chủ được mà rùng mình.
Bây giờ cô chỉ muốn nhào ngay vào đám đồng nghiệp, chen chúc ngồi cùng họ run rẩy.
Nghe thấy tiếng Cảnh Nam Nam gọi món, An Tình ngẩng đầu lên, nhanh chóng đáp: "Được, xin chờ một chút."
Mười bảy bát mì đã được pha xong, cô cầm khay chuẩn bị bưng ra, nhưng vừa nhấc lên thì cảm giác nhẹ bẫng.
"Để tôi."
Đường Minh đã lấy khay từ tay cô.
An Tình: "..."
Cô theo phản xạ nhìn về phía góc phòng, khóe miệng giật giật. Nhưng trước khi kịp lên tiếng từ chối, Đường Minh đã cầm khay đi ra ngoài.