Chương 45: Điểm hạnh phúc của họ thấp thì liên quan gì đến tôi
Tiệm Ăn Sinh Tồn Thời Tận Thế
Trúc Mộ Bạch16-05-2025 08:28:34
Đường Minh trầm ngâm một lúc, rồi hỏi:
"Điểm hạnh phúc của họ thấp thì liên quan gì đến tôi?"
An Tình cười gượng:
"Họ sợ đến mức căng thẳng như vậy, thì dù đồ ăn có ngon đến đâu cũng khó mà cảm nhận được trọn vẹn. Làm sao có được hạnh phúc đây?"
Cô thậm chí còn nghi ngờ rằng nếu không phải vì đây là lần đầu tiên họ được ăn mì ăn liền, cảm giác mới lạ làm họ kinh ngạc, thì có lẽ đến cả 1 điểm hạnh phúc cũng không có.
Như thế thì không ổn chút nào. Nếu sau này thật sự xuất hiện trường hợp không có điểm hạnh phúc, hoặc chỉ có 1 điểm, chẳng mấy chốc cô sẽ lỗ nặng. Đừng nói đến việc mở khóa kệ hàng mới, đến cả việc mua mì gói thôi cô cũng không kham nổi.
Đường Minh cúi đầu suy tư, rất lâu sau mới nói:
"Hiểu rồi, xin lỗi. Tôi sẽ điều chỉnh lại."
An Tình chớp mắt, có chút khó hiểu: "Hả?"
Đường Minh nghiêm túc nói:
"Lãnh đạo cấp cao đã dặn dò rất kỹ, sự an toàn của cô là ưu tiên hàng đầu. Tôi cần phải luôn ở bên cạnh bảo vệ cô."
An Tình nhíu mày.
Lãnh đạo cấp cao coi trọng sự an toàn của cô như vậy, chứng tỏ nguy hiểm mà cô có thể gặp phải còn lớn hơn những gì cô tưởng tượng.
Cô là người biết lắng nghe.
Nhưng nếu cứ tiếp tục như thế này thì cũng không ổn chút nào.
Đường Minh nhìn vẻ mặt đang xoắn xuýt của cô, bỗng giơ tay, gỡ huy hiệu trước ngực xuống.
An Tình ngạc nhiên nhìn anh.
Đường Minh cất huy hiệu đi, hỏi: "Thế này thì sao?"
Thực tế, sau khi gỡ huy hiệu, anh vẫn không có gì khác biệt so với trước. Nhưng trong căn cứ, không nhiều người từng tiếp xúc với những đội quân đặc biệt này, nên khi không có huy hiệu, hầu như không ai nhận ra họ.
Đặc biệt là khi Đường Minh cố ý thu liễm khí thế của mình.
Những thành viên trong đội Liệt Hỏa đều rất giỏi che giấu sự hiện diện của bản thân. Khi làm nhiệm vụ trong rừng sâu, đôi khi gặp phải những dị thú không thể đối phó, họ buộc phải biết cách ẩn mình.
An Tình nhìn người đàn ông trước mặt, lúc này trông có vẻ dịu dàng vô hại, cô chần chừ nói:
"Vậy... cứ thử xem sao đã..."
Đường Minh mỉm cười với cô.
Lại nữa rồi.
Nhìn nụ cười này, An Tình lại có cảm giác quen thuộc khó hiểu.
Cô đứng dậy đi vào bếp: "Bây giờ vẫn chưa có khách, các anh có đói không? Muốn ăn thử mì không? Nhưng số lượng mì còn lại không nhiều, chắc chỉ có thể chia nhau ăn thử thôi."
Hiện tại trong kho chỉ còn sáu gói mì, mì bò hầm đã hết, chỉ còn hai gói mì chua cay bò béo và bốn gói mì bò cay.
Đường Minh đi theo, lắc đầu: "Không cần."
An Tình vừa định mua thêm mì từ hệ thống, dù không thể cho mỗi người một phần, nhưng chia nhau nếm thử thì vẫn ổn.
Hơn nữa, cô cũng có ý đồ riêng của mình.
Bởi vì, điểm hạnh phúc không dựa vào số lượng họ ăn, mà phụ thuộc vào cảm giác khi họ được thưởng thức món ăn.
Như vậy, biết đâu cô có thể dùng khoảng mười mấy hai mươi gói mì mà thu về điểm hạnh phúc của cả trăm người.
Dù mỗi người chỉ tăng 1 điểm, thì tổng cộng vẫn có được 100 điểm hạnh phúc. Làm sao cũng lời chứ không lỗ.
Nhưng cô không ngờ, Đường Minh lại từ chối.
"Tại sao? Anh không muốn thử à? Bây giờ cũng không có khách, không ảnh hưởng gì cả."
An Tình giải thích: "Dù sao các anh cũng được cử đến bảo vệ tôi, tôi mời các anh ăn mì cũng là chuyện nên làm."
Cô cố tình nhấn mạnh chữ mời , nghi ngờ Đường Minh từ chối vì nghĩ rằng cô sẽ tính tiền với họ.