Chương 48: Chỉ cần được ăn mì, tất cả sẽ trở lại bình thường

Tiệm Ăn Sinh Tồn Thời Tận Thế

Trúc Mộ Bạch 16-05-2025 08:28:34

Những người ăn trước sẽ nạp điểm hạnh phúc cho cô, sau đó cô lại dùng điểm đó để mua thêm mì tiếp. An Tình nhanh chóng pha mì theo đúng thứ tự trên danh sách. Lúc này, thành viên đội Liệt Hỏa đã có mặt. Lúc chọn người An Tình hoàn toàn dựa vào việc trông ai có vẻ hiền lành hơn thì chọn. Dù cô đã cố gắng chọn những người có gương mặt hòa nhã nhất trong nhóm, nhưng vẫn cảm thấy họ rất dữ dằn, ánh mắt ai nấy đều sắc bén đến đáng sợ. Trước khi những người đó đến, An Tình còn hơi lo lắng. Nhưng khi nhìn thấy họ, cô liền yên tâm. Có lẽ Đường Minh đã căn dặn trước, nên nhóm này đều không đeo huy hiệu của đội Liệt Hỏa và cũng thu lại khí thế trên người, trông có vẻ bình thường hơn nhiều. Bát mì đầu tiên đã xong, An Tình đưa qua,"Mì của khách số một, mang qua nhớ lấy lại tờ giấy số." Đội Liệt Hỏa được chia thành mười tiểu đội. Trong mười người mà An Tình chọn ngẫu nhiên, có hai người là đội trưởng tiểu đội, tám người còn lại là thành viên của các tiểu đội khác nhau. Người đầu tiên nhận nhiệm vụ là đội trưởng tiểu đội ba – Doãn Thành. Nghe thấy An Tình gọi, Doãn Thành gật đầu, cầm tô mì bước ra ngoài, quan sát xung quanh rồi cất giọng trầm ổn: "Mì của khách số một, ai là số một?" Khách số một lập tức đứng bật dậy: "Tôi! Tôi đây!" Anh ta kích động đến mức chà xát hai tay, đôi mắt sáng rực nhìn chằm chằm tô mì. Doãn Thành đưa mì tới, người đàn ông kia không chờ nổi nữa, liền cầm đũa lên và bắt đầu ăn bất chấp cái nóng. Ngay sau đó, mì của khách hàng số hai, số ba cũng lần lượt được mang ra. Từng tô mì được mang đến bàn khách, trong khi đó, âm thanh hệ thống cũng liên tục vang lên bên tai An Tình. 【Đinh—Hạnh phúc +5】 【Đinh—Hạnh phúc +10】 【Đinh—Hạnh phúc +2】... Thông thường, công việc trong căn cứ sẽ kết thúc vào khoảng 12 giờ trưa, sau đó là thời gian nghỉ ngơi kéo dài hai tiếng rưỡi. Vì mọi người chỉ uống dung dịch dinh dưỡng nên không tốn quá nhiều thời gian ăn uống. Có người tranh thủ về nhà ngủ trưa, có người đến thư viện đọc sách giết thời gian, cũng có người hẹn nhau đi khiêu vũ hoặc chơi bóng. Hôm nay, Bạch Phong cùng đồng nghiệp phải kiểm kê kho hàng nên đã tăng ca một chút. Đến khi hoàn thành công việc thì đã là 12 giờ 47 phút. Bình thường, tăng ca hay không cũng không có gì khác biệt đối với hắn. Nhưng hôm nay, việc tăng ca lại khiến hắn cảm thấy vô cùng bực bội. Cuối cùng cũng xong việc, Bạch Phong vội vàng chạy nhanh về phía tòa nhà số 13. Sáng nay, hắn không kịp ăn mì, đành phải uống dung dịch dinh dưỡng để lấp đầy bụng. Trước đây, hắn chưa bao giờ cảm thấy uống dung dịch dinh dưỡng có vấn đề gì. Dù sao thì nó cũng cung cấp đầy đủ dưỡng chất cho cơ thể, sau khi uống xong sẽ không còn cảm giác đói, rất tiện lợi. Nhưng hôm nay, hắn cứ cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó. Rõ ràng là đã uống rồi, cũng không còn đói nữa, nhưng trong lòng lại có một khoảng trống kỳ lạ, như thể vẫn còn cơn đói âm ỉ không thể lấp đầy. Loại cảm giác kỳ lạ này, chính hắn cũng không thể diễn tả rõ, nhưng hắn biết chắc một điều— Chỉ cần được ăn mì, tất cả sẽ trở lại bình thường. Còn chưa đến nơi, Bạch Phong đã ngửi thấy mùi thơm quen thuộc, hắn vô thức nuốt nước bọt rồi bước nhanh hơn. Rất nhanh, hắn đã tới tòa nhà số 13 và lập tức nhìn thấy Tiệm cơm Hạnh Phúc. Nhưng khi vừa đến gần, hắn liền sững sờ: "Sao lại đông người thế này?" Bên trong quán chật kín người, tất cả bàn ghế đều đã có người ngồi, ngay cả trước cửa cũng có một đám đông đứng chật cứng. Bạch Phong vươn cổ nhìn vào trong thì có hai người đi tới. "Đừng chen lấn, mọi người lui lại, bên trong đã kín chỗ rồi!"