An Tình đặt bát mì trước mặt vị khách và mỉm cười:
"Quý khách, mì của anh đây, mời thưởng thức!"
Cô cẩn thận quan sát sắc mặt người này.
Mặc dù Đường Minh vẫn lặng lẽ theo sát cô, nhưng rõ ràng, khi đã thu liễm khí thế, anh hoàn toàn bị những người xung quanh phớt lờ.
Không chỉ vị khách này, mà cả đám đông trước cửa, cũng chẳng ai liếc nhìn anh dù chỉ một lần.
An Tình thở phào nhẹ nhõm.
Thế này thì quá tốt rồi.
Cô vừa lùi lại một bước, cô đã thấy vị khách trước mặt không thể chờ thêm, nhanh chóng cầm đũa lên và bắt đầu ăn.
Tiếng húp mì vang lên giữa không gian, kết hợp với hương thơm đậm đà lan tỏa, cuối cùng cũng khiến đám đông ngoài cửa không thể nhịn được nữa.
Hàng chục người lập tức ào vào quán.
"Tôi muốn một phần!"
"Bà chủ cho tôi một phần!"
"Còn tôi nữa!"
Bốn, năm chục người cùng lúc ùa vào quán, đồng loạt gọi mì, tiếng ồn ào vang lên khắp nơi, An Tình hoàn toàn không nghe rõ gì cả.
"Mọi người làm ơn giữ trật tự một chút, từng người một nào, mọi người cùng nói thì tôi không thể nghe được đâu." An Tình lớn giọng nói: "Mọi người cứ ồn ào thế này, tôi cũng không thể pha mì cho các vị được."
Có lẽ vì nghe thấy câu "không thể pha mì", đám đông đang náo nhiệt bỗng chốc im lặng ngay lập tức.
An Tình đi tới quầy, lấy vài tờ giấy, gấp lại rồi xé thành từng mảnh nhỏ, mỗi mảnh khoảng hai centimet.
"Mọi người xếp hàng lấy số, lát nữa sẽ phục vụ theo thứ tự. Có thể mọi người sẽ phải đợi một chút, xin hãy kiên nhẫn." Nói rồi, cô quay sang nhìn Đường Minh: "Anh có thể giúp tôi viết số lên giấy không?"
Đường Minh gật đầu, bước đến nhận lấy xấp giấy trong tay cô rồi bắt đầu viết số lên đó.
"Sao lại phải xếp hàng chứ?"
Một người nhăn mặt, tỏ vẻ không hài lòng.
An Tình ngước mắt nhìn thẳng vào người đó:
"Không xếp hàng thì tôi sẽ không phục vụ."
Người kia nghẹn lời, nhưng còn chưa kịp nổi giận thì những người khác đã nhanh chóng lao lên quầy xếp thành một hàng dài.
Thấy vậy, hắn ta lập tức quên luôn chuyện định gây sự, vội vã chạy tới đứng vào hàng, sợ mình sẽ bị bỏ lại phía sau.
An Tình bắt đầu ghi chép, đánh số 1 cho vị khách đầu tiên, sau đó chỉ vào bảng thực đơn treo trên tường:
"Khách quý muốn dùng vị nào?"
"Cho tôi một tô bò hầm cay."
Cô ghi món ăn bên cạnh số 1, rồi đưa tờ giấy có ghi số thứ tự cho khách:
"Ba điểm tệ. Anh muốn trả bằng tiền mặt hay quẹt thẻ?"
Người đàn ông móc túi lấy ba điểm tệ đưa cho cô.
An Tình nhận lấy, cười nói:
"Xin vui lòng đợi một lát. Anh có thể tìm chỗ ngồi trước."
Vị khách số 1 gật đầu, cầm phiếu số rồi tìm một chỗ trống để ngồi xuống.
An Tình tiếp tục nhận đơn từ người thứ hai.
Tốc độ gọi món cũng không chậm, nhưng mỗi người tốn khoảng mười giây, mà đông người thế này cũng mất tầm mười phút, đấy là trong trường hợp nhanh.
Gặp phải mấy người do dự mãi không biết chọn vị nào, đứng đắn đo giữa ba loại mì, thì thời gian càng bị kéo dài thêm.
Sau hơn mười phút, cuối cùng An Tình cũng hoàn thành xong việc ghi đơn và phát số.
Cô cầm sổ ghi chép, nhỏ giọng nói với Đường Minh:
"Đội trưởng Đường, nhờ anh gọi nhóm người lúc trước giúp tôi nhé."
Đường Minh gật đầu, nhưng không rời đi mà rút một chiếc còi từ trước ngực, đưa lên miệng rồi thổi vài tiếng.
An Tình tò mò nhìn chiếc còi trên tay anh ta, nhưng cô hoàn toàn không nghe thấy âm thanh nào.
Đường Minh mỉm cười:
"Đây là còi tín hiệu nội bộ của đội."
An Tình gật đầu, cũng không hỏi thêm làm thế nào mà đội viên của anh nghe được âm thanh này.
Cô đặt quyển sổ sang một bên, rồi bắt đầu pha mì.
Vừa rồi, cô đã nhận được thông báo điểm hạnh phúc từ vị khách đầu tiên, tăng thêm 7 điểm.
Hiện tại, tổng điểm hạnh phúc của cô đã lên đến 112 điểm.
Nhưng bây giờ cô chỉ còn lại 5 gói mì, chắc chắn không đủ.
Số khách xếp hàng hiện tại là 53 người, trong khi điểm hạnh phúc của cô chỉ có thể đổi tối đa 37 gói mì, vẫn thiếu khá nhiều.
Dĩ nhiên, đây không phải vấn đề lớn.