Sau khi về, cô mua một hộp mì ly cho Bạch Phong, mất 5 điểm.
Giờ lại nhận được 100 điểm, tổng cộng hiện tại cô có 114 điểm hạnh phúc.
An Tình nhìn sang con mèo lông dài, hỏi:
"Tôi muốn mở khóa kệ hàng tiếp theo, cần bao nhiêu điểm?"
001 mở mắt ra, nhìn cô đầy khó hiểu một lúc lâu, rồi mới nói:
"Còn xa lắm, điểm hạnh phúc của cô vẫn chưa đủ để mở khóa kệ hàng mới đâu."
An Tình khẽ nhíu mày, sau đó gật đầu:
"Tôi biết. Nhưng cậu cứ nói cho tôi biết con số đi."
Con mèo lông dài có vẻ mất kiên nhẫn, dù khuôn mặt đầy lông không thể hiện rõ cảm xúc, nhưng An Tình vẫn cảm nhận được sự bực bội của nó.
Hệ thống này... đúng là cá tính thật.
Tuy nhiên, 001 không nổi giận, dường như nó đã kiềm chế lại, nó trở người, quay lưng về phía cô, giọng nói chậm rãi vang lên:
"Điểm hạnh phúc cần để mở khóa kệ hàng không giống nhau. Có cái chỉ cần 1. 000 điểm, có cái thì 2. 000, cũng có cái tận 10. 000."
An Tình gật đầu, đúng là số điểm hạnh phúc cần để mở khóa kệ hàng khá cao.
Cô không tiếp tục làm phiền hệ thống đang muốn ngủ, mà đi rửa mặt qua loa, sau đó cởi đồ chui vào chăn.
Vừa vén chăn lên, cô đã vô tình đẩy con mèo lông dài sang tận mép giường.
001 lăn một vòng, đứng dậy, đôi mắt tỏa sáng trong bóng tối, âm thầm trừng mắt nhìn cô.
An Tình tắt đèn, hoàn toàn làm lơ ánh mắt phát sáng trong đêm của nó:
"Ngủ đi."
001 nghiến răng, trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ đầy đe dọa, nhưng An Tình hoàn toàn không quan tâm, cứ thế ngủ mất.
Nhìn cô nàng trước mặt đã thở đều đều, móng vuốt của 001 giơ lên rồi lại hạ xuống, cuối cùng nó nhảy phóc lên người cô, cuộn tròn lại, nhắm mắt ngủ.
Lúc đầu, An Tình nghĩ rằng sau khi xuyên đến thế giới này, cô có thể sẽ mất ngủ.
Nhưng có lẽ do cơ thể này đã hình thành thói quen sinh hoạt tốt, thế nên vừa đặt lưng xuống là cô đã ngủ ngay.
Một đêm không mộng mị, đến 5 giờ sáng, đồng hồ sinh học tự động đánh thức cô dậy.
An Tình ngồi dậy trên giường, ngoài cửa sổ vẫn chưa có ánh sáng lọt vào, căn phòng đen kịt một màu.
Cô cảm thấy khát, vô thức vươn tay định bật đèn ngủ ở đầu giường, nhưng vừa đưa tay ra đã chạm vào khoảng không.
Vốn còn đang mơ màng, nhưng giờ thì tỉnh hẳn.
Lúc này, cô mới thực sự nhận ra—
Cô không còn ở nhà mình nữa, mà đã xuyên đến một thế giới hoàn toàn khác.
Dựa vào ký ức của nguyên thân An Tình bật đèn trong phòng lên.
Nhìn căn phòng nhỏ này, cô thở dài.
Cô không nhớ đã từng đọc ở đâu đó rằng, diện tích phòng tốt nhất không nên nhỏ hơn ba mét vuông, nếu không sẽ dễ khiến người ta cảm thấy ngột ngạt.
An Tình cũng từng vô tình thấy điều này trên mạng, nhưng thực hư ra sao thì cô không rõ, có căn cứ khoa học hay không cũng không biết. Nhưng nhìn căn phòng này, cô thật sự cảm thấy hơi ngột ngạt.