Mặc Dù Chỉ Là Cấp 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh
Tuế Thời Khâm13-05-2025 08:07:44
Trong phó bản, nhóm người Bạch Thu Diệp không hề phát hiện ra ánh đèn.
"Nước đọng ngâm xác, nước chảy rửa xương. Cực hung cực oán, thắp đèn tránh đi." Mạc Kiệt nhìn về phía bọn họ: "Rửa xương hay là thắp đèn, tự chọn."
"Rửa xương là để thanh tẩy oán khí, giúp vong hồn yên nghỉ." Trần Thần suy đoán: "Mấy người nghĩ Đỗ quả phụ yêu cầu chúng ta rửa xương cho chồng bà ấy, có phải vì chồng bà ấy chết oan hay không... ?"
"Có phải Đỗ Hữu Phúc bị bà ấy hại chết không?!" Trần Thần cảm thấy mình đã đoán được toàn bộ điểm mù của câu chuyện: "Bị người khác hại chết biến thành quỷ đáng sợ hơn chết bất ngờ, chúng ta không có kinh nghiệm đối phó với cái này... Đỗ Hữu Phúc hết do bất ngờ. Chúng ta không đủ kinh nghiệm để đối phó với cái này... Đỗ Hữu Phúc nhất định sẽ thi biến, mẹ nó..."
"Lúc ông ấy chết là đêm tân hôn đó, hôn lễ biến thành tang lễ, tâm trạng từ vui vẻ chuyển sang bi thương cực đoan, biến thành quỷ cũng là chuyện bình thường." Mạc Kiệt bất đắc dĩ nói: "Hơn nữa trên tờ giấy cũng nói, thắp đèn có thể giúp tránh khỏi nguy hiểm."
"Nhưng mà—"
"Dù sao cũng phải chọn công việc, cậu nhìn Bạch Diệp đi, người ta cấp 1 cũng không sợ chết như cậu." Mạc Kiệt quay đầu lại, thấy Bạch Thu Diệp đang dán một vật gì đó lên người, động tác gọn gàng nhanh chóng, không hề chậm trễ.
Đó là một tấm giấy mỏng hình chữ nhật, bên trên có dấu vết như quỷ vẽ phù vậy.
Mạc Kiệt ngẩn ra.
Đó là thứ gì?
Anh ta mở thiết bị đầu cuối, phân biệt đồ trên tay Bạch Thu Diệp.
Trên thiết bị đầu cuối hiện lên một đoạn nhắc nhở:
[Bùa bình an tùy tiện vẽ: Bùa bình an vẻ xấu xí vô cùng, không khác gì dùng chân vẽ, có hiệu quả chống lại tà ma nhất định, sử dụng chồng lên nhau hiệu quả cũng không thay đổi. ]
Mạc Kiệt: "..."
Xin lỗi, anh ta nói sai rồi.
Bạch Thu Diệp là người sợ chết nhất, còn dùng đến cả vật phòng ngự.
"Mấy thứ phòng ngự của cô chắc chắn là do người khác tặng, nửa năm qua mình mới tích lũy được sáu vật phòng ngự, không đến khi đối mặt với nguy cơ sống còn, chắc chắn sẽ không dễ dàng sử dụng. Cô đúng là không biết quý trọng, cứ tùy tùy tiện tiện dùng thứ này như vậy. Chậc, đúng là người mới không có kinh nghiệm."
Nghĩ tới đây, Mạc Kiệt lộ ra vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, giống như những người chơi game không biết cách sử dụng tài nguyên hiệu quả trước kia.
"Bạch Diệp, loại bùa bình an này dán lên thì chẳng khác gì sử dụng, tiền phải dùng trên lưỡi đao —"
Mạc Kiệt nói đến một nửa thì dừng lại.
Bạch Thu Diệp vẫn tiếp tục dán lá bùa, liên tục không ngừng.
Rốt cuộc cô muốn dán bao nhiêu bùa vậy!
Thêm nữa, đồ đặc thù của cô có phải quá nhiều không?
Hơn nữa có cần dán nhiều như vậy không?
Không phải nói rằng khi chồng chất lên nhau hiệu quả sẽ không thay đổi sao?
Lúc này Bạch Thu Diệp đã dán bùa khắp cơ thể từ trước ra sau, từ trái qua phải, nhìn qua giống như một bộ quần áo làm từ giấy vàng.
Ba người Mạc Kiệt đứng bên cạnh cô, cũng cảm nhận được một cảm giác an toàn mạnh mẽ.
Khi dán xong lá bùa cuối cùng, cô thở phào nhẹ nhõm: "Xong rồi."
Ngay cả người vốn bình tĩnh không dễ dao động như Liễu Hạc, lúc này cũng mở to miệng, kinh ngạc nhìn một đống lá bùa trên người Bạch Thu Diệp.
Bạch Thu Diệp ngẩng đầu lên, thấy bọn họ nhìn mình chăm chú, hỏi: "Mấy người nhìn tôi làm gì?"
Trần Thần nhìn bùa bình an trên người Bạch Thu Diệp, ánh mắt lóe lên ánh sáng màu xanh lục.
Trên người cậu ta chỉ có duy nhất một vật phòng ngự đã cháy thành tro trước kia, bây giờ chẳng khác gì bị lột trần giữa đường, hoàn toàn không có chút cảm giác an toàn nào.
Bạch Thu Diệp thì giống như một pháo đài di động, khoác trên người một bộ giáp hợp kim chống rung đa năng.
Trần Thần: "Cô... Sao cô dán nhiều bùa bình an thế?"
Bạch Thu Diệp: "Lỡ đâu đột nhiên trời nổi gió mưa rơi làm bay mất thì sao? Dán nhiều cho chắc nha!"
Ba người Mạc Kiệt: "..."