Mặc Dù Chỉ Là Cấp 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh
Tuế Thời Khâm13-05-2025 08:07:54
〈"Nói về..."〉
〈"Các anh nhìn bên đó đi."〉
Đã đến khoảnh khắc cô nhận ra có bóng dáng ở bên kia bờ.
Lúc ấy bọn họ nhìn thấy bóng của đối phương, nhưng những "người" phía đối diện lại không thể nhìn thấy bọn họ đã sớm trốn kỹ. Bạch Thu Diệp không chắc tiếp theo sẽ xảy ra điều gì.
Bốn bóng đen phía đối diện bắt đầu cử động phần thân trên, như thể vừa phát hiện điều gì, đầu của bọn chúng đồng loạt quay về phía bên này.
Ngay sau đó, bốn bóng dáng ấy từ từ đứng dậy, như bị một sợi dây kéo thẳng cột sống. Lưng chúng cong lên trước, rồi từng chút từng chút duỗi thẳng.
Bọn chúng bước vài bước về phía trước, khi chạm đến mặt nước, chuyển động của chúng trở nên khom khom, giống những tượng đất đang dần tan chảy.
Một người trong đó đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía triền đất bên này.
Bạch Thu Diệp vội vàng cúi thấp đầu, vai run rẩy không ngừng.
Đột nhiên cô nhớ lại, bộ quần áo đỏ cô thấy trong giếng trước đây, thật ra không phải áo liệm. Nó giống y hệt bộ đồ mà con quỷ kia đang mặc.
Bạch Thu Diệp đưa tay xuống, tháo sợi dây buộc dưới chân, cô rút ra một con dao chẻ củi, siết chặt trong tay.
Mạc Kiệt và Liễu Hạc không có thời gian để ý hành động của cô.
Một người đang chăm chú theo dõi hướng đi của bóng đen, người kia cố gắng bịt chặt miệng Trần Thần, ngăn cậu ta phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Rào ——
Âm thanh xào xạc vang lên, những thứ bên kia đang lội qua nước.
Tiếng bước chân ngày càng gần, đi thẳng về phía triền đất bọn họ đang ẩn nấp.
Bốn người nín thở, lưng tựa sát vào triền đất, cố gắng để những bụi cây che khuất hoàn toàn thân mình.
Nhưng tiếng bước chân kéo lê ấy vẫn dần tiến lại gần, vang lên ngay bên tai.
Đột nhiên, những âm thanh đó dừng lại.
Một giọt nước nhỏ xuống mũi chân của Bạch Thu Diệp, mang theo mùi ẩm mốc khó chịu.
Cô ngẩng đầu lên, phát hiện có một cơ thể đã thò ra khỏi triền đất, đang cúi đầu nhìn xuống dưới.
Cơ thể đó nằm bò trên triền đất, mặt úp xuống. Chỉ trong tư thế này, nó mới có thể thò đầu ra như vậy.
Nhưng người bình thường nào có thể làm được tư thế đó ở một nơi như thế này?
Bắp chân Bạch Thu Diệp căng cứng, từ từ kéo mũi chân mình vào sâu hơn trong bụi cây, không dám tạo ra bất kỳ âm thanh nào, sợ kinh động đến thứ kia trên triền đất.
"Phát hiện gì không?"
Một giọng nói không chút cảm xúc vang lên, Bạch Thu Diệp nhận ra đó là giọng của cô, nhưng lại rất xa lạ.
"Không có, đi thôi."
Thứ đang ở trên đầu bọn họ đáp lại, cơ thể dần rụt về.
Trái tim treo lơ lửng của Bạch Thu Diệp cuối cùng cũng trở lại vị trí, cô chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.
Đúng lúc đó, bụi rậm bên cạnh bỗng nhiên rung chuyển.
Bạch Thu Diệp chửi thầm một tiếng quay đầu lại, chỉ thấy Trần Thần đang giãy giụa dữ dội, máu rỉ ra từ kẽ tay đang bịt chặt miệng cậu ta của Liễu Hạc.
Máu đó là của Trần Thần, cậu ta đã trợn trắng mắt, gương mặt sưng đỏ như gan lợn, trông như sắp không qua khỏi.
Liễu Hạc đành lấy vải áo nhét vào miệng Trần Thần, nhưng phổi của cậu ta như một chiếc ống bễ hỏng, từ đầu đến cuối vẫn phát ra tiếng thở hổn hển mơ hồ.
〈"Tôi nghe thấy tiếng rồi."〉
〈"Tôi cũng nghe thấy."〉
〈"Mau tìm."〉
〈"Ở đâu."〉
Cơ thể đã rút lui giờ lại thò ra, dường như chú ý đến động tĩnh của bụi rậm, phần thân trên của nó vươn dài về phía bọn họ, kéo ra một chiều dài không thể tưởng tượng nổi.
Bạch Thu Diệp bất ngờ nhấc tay, nhánh cây bị cạ qua, suýt tạo ra tiếng động.
Khán giả trong phòng livestream còn căng thẳng hơn cả những người trong phó bản.
〔Cô ấy không biết phải nín thở lúc này sao!〕
〔Không thể khen nổi, thật sự đúng là gà mờ. 〕
〔Trời má, liên tiếp gặp tai nạn. Tuyệt đối sẽ bị phát hiện, có lẽ kênh này sắp tắt rồi. 〕
Đầu của con quỷ đã thò đến trước bụi rậm, nhưng đúng lúc này, tiếng đá lăn vang lên từ một bên.