Chương 47: Người hành nghề tang lễ (47)

Mặc Dù Chỉ Là Cấp 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh

Tuế Thời Khâm 13-05-2025 08:08:11

Phòng livestream ngay lập tức xuất hiện những "bậc thầy phân tích", bắt đầu bàn tán về mối quan hệ phức tạp giữa Bạch Thu Diệp và vị đại lão trong phó bản – người chưa từng lộ mặt, chỉ ra tay tiêu diệt một con quỷ ngay đầu trận. [Hai cây dao này, cấp 1 chắc chắn không thể lấy được. ] [Nhưng dù tôi cầm dao ở cấp 1, tôi cũng không thể làm được như vậy. ] [Tôi đoán, nói không chừng cô ấy cố ý dừng lại ở cấp 1, là được một tổ chức nào đó đào tạo. ] [Dĩ nhiên, chắc chắn tổ chức đó có siêu cao thủ, nên mới cung cấp được những đạo cụ như vậy. ] [Đây là một nước cờ lớn. ] Trong lúc bàn luận, một số người không còn dám gọi cô là "gà mờ" hay "ký sinh trùng" nữa. Dù sao vừa rồi Bạch Thu Diệp cũng đã hạ gục hai con lệ quỷ ngay trước mắt bọn họ, nếu tiếp tục nói những lời đó thì đúng là không biết nhìn thực lực. [Lầu trên bị bệnh trung nhị sao, còn cái gì mà nước cờ lớn nữa chứ. ] [Nếu đưa tôi loại thần khí này, tôi cũng giết được. ] [Thật ra nếu che biểu tượng cấp 1 trên đầu cô ấy, trông cũng khá giống cao thủ đấy. ] [Mặc kệ, để tôi nói trước: Chị gái ngầu quá đi!] Bạch Thu Diệp tiến một bước, nhấc chân giẫm lên đầu con quỷ trước mặt. Một lực mạnh truyền xuống, cái đầu lập tức bị nghiền bẹp như làm từ giấy. Giọng nói của 09 vang lên bên tai cô. [Lần này cô có dám đừng bổ nhiều dao thế không?] "Khinh địch là tối kỵ của binh gia." Bạch Thu Diệp đáp: "Diệt cỏ phải diệt tận gốc, không bổ dao thì chẳng khác nào làm không công." [Cô gọi đó là bổ dao ư. ] [Cô đang làm nhân thịt cho bánh bao thì có. ] 09 lạnh lùng châm chọc. Bạch Thu Diệp cúi xuống nhặt cây dao đã chặt đứt đầu con quỷ, lại đâm thêm vài nhát vào cơ thể nó. Khi thấy con quỷ này hoàn toàn không phản ứng nữa, cô đi đến chỗ con quỷ khác. Một nhát dao chém xuống, con quỷ hét lên thảm thiết, lòng tràn ngập hối hận. Trước khi đến đây, bọn chúng đã được cảnh báo. Nhưng bọn chúng không nghe. Bọn chúng không nên đến đây! Mạc Kiệt mở to mắt, trông thấy Bạch Thu Diệp xắn tay áo, ngồi xổm xuống liên tục chém con quỷ nằm dưới đất. Từng nhát dao sắc bén, động tác thuần thục, biểu cảm thản nhiên, nhịp điệu chém đều đặn. Mạc Kiệt không thốt nổi nên lời, đến cả niềm vui sống sót trong nghịch cảnh cũng không kịp tận hưởng. Trước mắt anh ta chỉ hiện lên bốn chữ to: Điên! Cuồng! Tột! Độ! Anh ta định chống tay xuống đất lùi lại, nhưng vì kiệt sức quá độ, lại ngã nằm ra. Bạch Thu Diệp quay đầu lại, mái tóc rũ xuống che khuất nửa lông mày, làm biểu cảm cô trông càng âm u. Cô hỏi: "Anh Kiệt, anh vẫn chưa chết chứ?" Mạc Kiệt chẳng còn tâm trí để để ý đến sự mập mờ trong câu nói của cô, run rẩy đưa tay ôm ngực: "Cô lại giết hết bọn chúng..." Bạch Thu Diệp nghĩ thầm, anh ta đang diễn trò gì vậy, bốn con quỷ này còn không đáng sợ bằng con cô từng giết ở cửa nhà Đỗ quả phụ. Ngay sau đó, cô nhìn thấy Mạc Kiệt lết tới, hai tay run rẩy chạm vào cây dao đang cắm trên cơ thể con quỷ, vuốt ve vài lần. "Chắc chắn đây là—" Mạc Kiệt cố gắng kìm chế, rụt tay lại. Anh ta biết hai cây dao này không thể là thứ mà Bạch Thu Diệp- người chỉ mới cấp 1 có được. Thêm nữa, anh ta phát hiện suy đoán trước đây của mình đã sai. Sai hoàn toàn. Người đứng sau Bạch Thu Diệp không chỉ thuộc nhóm Top 200. Top 100? Không, có thể là Top 50? Trong lòng Mạc Kiệt hoang mang, dần dần nảy sinh nỗi sợ hãi. Chỉ những người ở cấp độ đó mới có những đạo cụ kháng ngự như thế này. Lúc này, anh ta đều có hiểu biết mới về Bạch Thu Diệp trong miệng người khác, và đối với phó bản này. Không cần hỏi thêm nữa. Người đó không muốn lộ diện. Nếu anh ta cố truy hỏi, chỉ e sẽ chạm vào vùng cấm. Có những chuyện, chỉ cần trời biết đất biết anh biết tôi biết là được, ngược lại nói toạc ra thì không tốt.