Mặc Dù Chỉ Là Cấp 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh
Tuế Thời Khâm13-05-2025 08:07:56
Con quỷ quay đầu nhìn về hướng đó, vài giây sau, nó rụt đầu lại thật nhanh.
〈"Âm thanh ở bên kia."〉
〈"Tôi cũng nghe thấy."〉
Tiếng kéo lê bước chân vang lên lần nữa, thứ trên đầu bọn họ biến mất.
Bạch Thu Diệp từ từ hạ tay xuống, dựa vào triền đất, hít thở sâu.
〔Đỉnh của chóp!〕
〔? ? ?〕
〔Sao cô ấy ném ra được thế, tốc độ có hơi nhanh?〕
〔Bạch Thu Diệp có thể mở camera không? Tò mò chết mất! 〕
〔Trời ạ, không chạm vào nhánh lá nào, thần kỳ!〕
〔Có vẻ không đơn giản nhỉ, chẳng lẽ trước đây có luyện ám khí à?〕
Đạn mạc tràn ngập lời khen ngợi, rất nhiều khán giả bắt đầu hứng thú với Bạch Thu Diệp, bọn họ vừa phàn nàn vì cô không mở camera cá nhân, vừa nhảy qua nhảy lại giữa các góc quay của đồng đội để tìm vị trí tốt nhất quan sát cô.
Sau vài phút, tiếng nước chảy vang lên từ bờ suối, âm thanh này dần đi xa, trở lại bên kia bờ.
Bạch Thu Diệp cẩn thận ngẩng đầu lên, thấy bốn bóng đen rời khỏi bờ suối, trèo qua triền đất đối diện, biến mất vào bóng tối.
Cô hạ giọng nói: "Bọn chúng đi rồi."
Liễu Hạc nghe vậy mới thả Trần Thần ra, tay cậu ta dính đầy máu trộn lẫn những mẩu giấy đỏ, cậu ta cau mày ném chúng đi, sau đó lau tay vào áo.
Trần Thần nằm vật ra đất, ói mửa không ngừng. Sắc mặt cậu ta giờ đây trắng bệch nhất nhóm, giống như một mảnh giấy nhàu nhĩ thấm dầu, trông vô cùng yếu ớt.
Bạch Thu Diệp rùng mình, hỏi: "Trần Thần, cậu thấy thế nào rồi?"
Trần Thần nghiêng đầu nhìn cô, khuôn mặt méo mó như sắp sụp đổ: "Đau... bụng đau..."
Bạch Thu Diệp nghĩ bụng, nội tạng đều đã nôn ra luôn rồi, không đau mới lạ. Trần Thần còn chưa chết chắc là nhờ giấy hóa làm cơ thể biến dị.
"Cậu chịu đựng một lát, tôi và Liễu Hạc đi lấy lại bộ xương." Mạc Kiệt nói: "Hoàn thành công việc đầu tiên Đỗ quả phụ sẽ quay lại, chúng ta có thể hỏi chuyện giấy hóa."
Lời của anh ta dường như thực sự có tác dụng an ủi, Trần Thần bình tĩnh hơn chút: "Mọi người... nhanh quay lại nhé..."
Mạc Kiệt quay sang nói với Bạch Thu Diệp: "Bạch Diệp, tự cô cẩn thận một chút, nếu thực sự có nguy hiểm thì dùng tờ đơn đó."
Nghe vậy, Bạch Thu Diệp lấy tờ đơn ra, nắm chặt như bùa hộ mệnh.
Mạc Kiệt và Liễu Hạc leo qua triền đất, cúi người chạy về phía bờ suối.
Một lúc sau, Trần Thần giọng khàn đặc hỏi: "Sao bọn họ đi lâu vậy?"
Bạch Thu Diệp thò đầu ra, nhìn bóng lưng của hai người đang cúi xuống bên bờ suối: " bọn họ còn đang rửa xương."
Trần Thần: "Nhưng rửa cũng lâu quá rồi đó."
Nghe vậy, Bạch Thu Diệp cũng cảm thấy không ổn.
Dù trước đó vẫn còn vài mảnh xương chưa sạch, nhưng chỉ một vài mảnh thôi, có cần mất nhiều thời gian đến vậy không?
"Đi xem thử đi... khụ khụ." Trần Thần lại ho ra một vật thể không rõ.
Lòng Bạch Thu Diệp như một mớ bòng bong.
Mạc Kiệt và Liễu Hạc mãi chưa quay lại, khả năng lớn là có chuyện không hay xảy ra.
Hai người bọn họ là những người có cấp độ cao nhất trong phó bản này, một người cấp 44, một người cấp 36.
Nếu ngay cả bọn họ cũng gặp bất trắc, thì cô – một gà mờ cấp 1 – chẳng phải hoàn toàn vô vọng sao?
Ý nghĩ này làm cô muốn bỏ trốn.
Nhưng bộ xương vẫn còn ở phía bên kia, không mang chúng về, nhiệm vụ đầu tiên sẽ không thể hoàn thành.
Bạch Thu Diệp suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn phải thỏa hiệp với thực tế.
"Để tôi đi xem tình hình." Cô vốn định bảo Trần Thần đi cùng, nhưng nhìn dáng vẻ còn đáng sợ hơn cả ma của cậu ta, cô đành quyết định đi một mình.
"Đi nhanh rồi về nhé..." Trần Thần yếu ớt gật đầu, nằm bẹp trên mặt đất như một con trâu già sắp chết.
Bạch Thu Diệp đáp lại một tiếng, nhấc váy leo qua triền đất, lặng lẽ tiến về phía bờ suối.
Mạc Kiệt và Liễu Hạc vẫn cúi đầu, hai tay nhúng vào dòng nước trước mặt, nước chảy qua tay bọn họ, cuốn theo mùi tanh nồng của máu.
Bạch Thu Diệp bước đến phía sau, vô tình đá phải một viên đá cuội trên mặt đất.
Nhưng dường như cả hai không hề nghe thấy, vẫn giữ nguyên tư thế như trước.
Bạch Thu Diệp nuốt nước bọt, cúi người nhìn về phía trước.
Liễu Hạc bất ngờ quay đầu lại: "Đừng nhìn!"