Mặc Dù Chỉ Là Cấp 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh
Tuế Thời Khâm13-05-2025 08:08:14
Mạc Kiệt lau vết máu trên khóe miệng: "Nếu cô không đến cứu tôi, bây giờ tôi đã không thể ngồi đây mà nói chuyện rồi. Ơn cứu mạng, không có gì báo đáp được."
Bạch Thu Diệp dùng ánh mắt như cứ "tiếp tục diễn nữa đi" nhìn anh ta: "Anh bị hai con quỷ này đánh bị thương à?"
Mạc Kiệt sững người: "Không phải vì thế, tôi bị vật phẩm kháng ngự của mình nguyền rủa."
Chủ yếu là hai con quỷ này chưa kịp đụng vào anh ta thì đã bị Bạch Thu Diệp giết mất rồi.
Vì được Bạch Thu Diệp cứu, anh ta không giấu giếm, kể sơ qua tác dụng của Kim Đồng Tử.
Nghe xong, Bạch Thu Diệp không khỏi rùng mình.
Trong phó bản này lại có loại đạo cụ đáng sợ như vậy, có thể tưởng tượng được bọn họ đã khó khăn thế nào khi đối đầu boss.
Khi biết Mạc Kiệt bị Kim Đồng Tử nguyền rủa, Bạch Thu Diệp cũng giảm bớt thành kiến với anh ta.
Chỉ cảm thấy anh ta chuyện bé xé ra to, đối phó vài con quỷ nhỏ mà phải dùng đạo cụ mạnh mẽ đến vậy, bị phản phệ cũng là đáng đời.
Cô phát hiện thiết bị đầu cuối của mình đột nhiên có nhiều thêm một tin nhắn—
[Mạc Kiệt gửi yêu cầu giao dịch đến bạn.
Đạo cụ giao dịch: Kim Đồng Tử bị bỏ rơi.
Số tiền giao dịch: 1 vé sinh tồn. ]
Bạch Thu Diệp kinh ngạc nhìn anh ta: "Anh đang làm cái gì vậy?"
1 vé sinh tồn để đổi lấy một vật phẩm kháng ngự, đến cô cũng biết đây không phải giao dịch công bằng.
Mạc Kiệt đúng là đang tặng không món đồ.
Anh ta nói: "Đây là lần đầu tiên tôi sử dụng nó, nhưng sau này tôi nghĩ mình sẽ không dùng nữa. Tôi không phải là người phù hợp với nó."
Nếu Mạc Kiệt còn không phù hợp, chẳng lẽ Bạch Thu Diệp lại phù hợp sao?
Sau khi nhìn thấy mô tả về đạo cụ Kim Đồng Tử, mặc dù Bạch Thu Diệp rất động lòng, nhưng với tính cách yêu quý mạng sống của mình, cô vẫn theo bản năng chống lại thứ đạo cụ tà dị này.
Cô nói: "Tôi chỉ mới cấp 1 thôi đó đại ca."
Mạc Kiệt biết với cấp độ của Bạch Thu Diệp thì cô không thể sử dụng Kim Đồng Tử, nhưng anh ta nhất định phải thể hiện thành ý của mình.
Tặng Kim Đồng Tử không chỉ là để báo đáp ân cứu mạng của Bạch Thu Diệp, mà còn để cho vị đại thần đứng sau cô biết rằng anh ta là một người biết điều.
Anh ta tin rằng, sau khi Bạch Thu Diệp mang Kim Đồng Tử trở về, vị đại thần kia nhất định có thể giải quyết vấn đề nguyền rủa.
Mạc Kiệt ho khan một tiếng: "Cô nhận đi, trong thời gian bảo vệ giao dịch, hiệu quả của đạo cụ sẽ không phát huy. Nếu thật sự không dùng được thì cô có thể bán nó khi rời phó bản."
Lời này khiến Bạch Thu Diệp nhất thời bị cám dỗ, trả 1 vé sinh tồn.
Mạc Kiệt thấy vậy, lấy Kim Đồng Tử từ trong túi ra, dùng tay run rẩy đưa cho cô.
Làm xong tất cả, anh ta nhắm mắt lại, tập trung vào việc giải nguyền rủa cho mình.
Bạch Thu Diệp quan sát Kim Đồng Tử, chỉ cảm thấy đạo cụ này vô cùng tà dị. Cô rùng mình một cái, không muốn nhìn thêm nữa, vội vàng bỏ nó vào túi đựng bùa bình an.
Làm xong cuối cùng cũng thở phào, tranh thủ kiểm tra hai con quỷ đã lạnh ngắt kia.
Cô phát hiện dưới thân một con quỷ có đè một con ngựa nhỏ làm bằng vải.
Con ngựa vải bẩn thỉu, chỉ còn lại một con mắt.
Khi cô nhặt món đồ chơi lên, một thông báo xuất hiện:
[Công việc bán thời gian:
Thời gian làm việc: Vô thời hạn
Nội dung công việc: Đứa trẻ trong làng làm mất món đồ chơi yêu thích, cần người tìm lại.
Người liên hệ công việc: Một đứa trẻ trong làng.
Phần thưởng công việc: 20 vé sinh tồn, thiện cảm của bạn nhỏ.
Hình phạt bỏ việc: Không có.
Tiến độ công việc: 1/2]
Bạch Thu Diệp lập tức nhớ đến cô bé thường quanh quẩn ở gần nhà Vương sư phụ, đời cô trả lại búp bê.
Trong suốt 13 năm, cô bé vẫn chưa tìm được món đồ chơi yêu thích, mỗi lần lúc gặp cô, cô cho nó mấy viên kẹo trái cây cô chuẩn bị sẵn.
Không ngờ, món đồ chơi lại trốn trong cơ thể con quỷ này.