Mặc Dù Chỉ Là Cấp 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh
Tuế Thời Khâm13-05-2025 08:08:04
Bạch Thu Diệp vội vàng đuổi theo vài bước, tiếp tục ném dao.
Con quỷ kia giống như bị đâm thương sau lưng, dừng bước lại, lảo đảo đi hai bước, ngã nhào trên đất.
Bạch Thu Diệp ngẩn người nhìn hai con quỷ, một lúc sau cô mới cúi đầu, nhanh chóng lấy thêm hai con dao chẻ củi.
Cô không vội vàng tiến lên mà thận trọng lấy một nắm lớn bùa bình an từ trong túi ra, dán khắp người.
09 trong đầu cô lập tức lên tiếng hỏi: [ Cô đang làm gì vậy? ]
Bạch Thu Diệp trả lời: "Tôi chuẩn bị qua đó bổ thêm môt dao."
09 cực kỳ không hiểu: [ Sao lại lãng phí nhiều vật phẩm phòng ngự như vậy? ]
Hai con quỷ một trước một sau nằm bất động trên mặt đất, trông như đã chết hoàn toàn.
Bạch Thu Diệp nghiêm túc nói: "Dù sư tử vồ thỏ cũng phải dùng toàn lực, làm hết sức mình chính là tôn trọng đối thủ."
[. . . ]
Bạch Thu Diệp bám sát thân cây, cẩn thận tiếp cận, lá bùa trên người cô vẫn chưa có dấu hiệu cháy.
09 giễu cợt nói: [ Đấy, thấy chưa, bọn chúng đã chết rồi, hoàn toàn lãng phí. ]
"Bùa bình an chỉ có tác dụng với quỷ có ý đồ giết người, biết đâu chúng biết cách thu liễm sát ý thì sao." Bạch Thu Diệp nghiêm túc nói thêm: "Những con quỷ cấp cao thường làm như vậy."
[... Hình như cũng có lý. ]
Bạch Thu Diệp nuốt nước bọt, giơ cao dao chẻ củi trong tay, thử chém xuống một trong hai con quỷ.
Con quỷ lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết chói tai, khiến Bạch Thu Diệp suýt chút nữa đánh rơi dao vì hoảng sợ.
"Quả nhiên là giả chết!"
Cơn giận dữ bùng lên trong lòng cô, làm cô không còn sợ hãi nữa, Bạch Thu Diệp vung dao chặt thêm một nhát.
Con quỷ còn lại giống như con sâu vậy, nhân lúc Bạch Thu Diệp tập trung vào đồng bọn, nó cố gắng bò về phía trước từng chút một.
Một lưỡi dao bất ngờ cắm xuống trước mặt, nó gian nan mở mắt ra.
Chỉ thấy Bạch Thu Diệp trước mắt nó hoàn toàn không còn dáng vẻ yếu đuối lúc trước, mặt mũi dữ tợn nghiến răng nói: "Đừng hòng chạy!"
Nghĩa địa đầy rẫy những ngôi mộ đất vô tổ chức, mộ bia nghiêng ngả rải rác khắp nơi, trông giống như một khu chôn tập thể dưới chân núi.
Mạc Kiệt và Liễu Hạc băng qua các ngôi mộ, giấy trắng bay phất phới, những con quạ đen kiếm ăn đứng trên bia mộ lạnh lùng nhìn theo.
Sau khi cơ thể giấy hóa được 30%, cả người bọn họ trở nên cứng đơ.
Tay chân bọn họ còn hút không ít nước từ dòng suối, giống như một tấm bìa các tông bị ngâm nước, nặng nề vô cùng.
"Chắc đã cắt đuôi được rồi." Mạc Kiệt quay đầu lại, không thấy bóng dáng của hai con quỷ đã đuổi theo bọn họ.
Ưu điểm của anh ta là giải lời nguyền, nhưng những thứ khác thì không đạt đến mức nằm trong top một nghìn. Trong tình trạng giấy hóa thế này, thể lực của anh ta gần như cạn kiệt, nếu vẫn chưa thoát khỏi hai con quỷ kia, tình cảnh sẽ trở nên tồi tệ hơn.
Liễu Hạc nghe vậy cũng quay đầu nhìn, nhưng ngay khi đầu cậu ta xoay được 60 độ, cả người bỗng nhiên cứng lại.
"Cẩn thận ——"
Chưa nói hết câu, cậu ta bị một lực lượng vô hình đánh bay, vẽ nên một đường cong trên không trung, sau đó rơi xuống đất, lăn vài vòng trước đập vào một tấm bia mộ.
Con ngươi Mạc Kiệt co rút: "Liễu Hạc?"
Anh ta phát hiện, phía sau tấm bia mộ nơi Liễu Hạc va phải, có hai người đang đứng cạnh nhau, cười nhếch mép với anh ta.
Trên hai khuôn mặt giấy giống hệt nhau, đôi môi nhếch cao đến gần sát mang tai.
Chính là hai con quỷ bên bờ sông!
Trong nháy mắt khi Mạc Kiệt chớp mắt, một trong hai con quỷ như nhảy xuyên qua không gian, xuất hiện ngay trước mặt anh ta.
Chớp mắt một cái, Mạc Kiệt lấy ra một lá bùa phòng ngự giống như bùa bình an mà Bạch Thu Diệp đã dùng trước đó.
Nhưng lá bùa còn chưa kịp rời khỏi túi thì đã hóa thành tro bụi.
Trong lòng Mạc Kiệt hoảng loạn, anh ta lại rút ra một món bảo vật khác, lần này là một khối ngọc được khắc hình Phật.
Vừa đưa khối ngọc ra trước mặt, nó đã phát ra âm thanh "rắc", vỡ thành hai mảnh.