Ban đầu Lumen còn cho rằng viên quản lý hầm mộ có nhiều vết đốm ban màu nâu nhạt trên mặt này đã bị hầm mộ ngầm dưới lòng đất đồng hóa, trở thành một phần đặc thù của nơi này, hơn nữa, theo thời gian, hắn sẽ càng ngày càng giống xác chết, hoàn toàn mất hơi thở của sinh mệnh, vĩnh viễn ngủ say trong quan tài dựng đứng hư thối kia.
Ai mà biết, hắn còn có thể rời khỏi ngôi mộ lớn đi thông đến 'Suối phu nhân Samaria' kia, trong tay còn cầm một ngọn nến trắng đang cháy.
"Bọn họ thay phiên nhau trông coi lối vào 'Suối phu nhân Samaria', mà ở nơi đó càng lâu, càng bị sự đặc thù của hầm mộ ngầm dưới lòng đất này ăn mòn càng sâu, càng không giống người sống, đến cuối cùng, cũng khỗng không cần châm ngọn nến màu trắng để bảo vệ mình không bị hầm mộ dưới lòng đất nuối chửng nữa sao? Nếu thay phiên rời khỏi đó, bọn họ còn có thể từ từ khôi phục lại sao?" Lumen vừa trầm ngâm suy nghĩ, vừa nhìn theo viên quản lý hầm mộ già nua bước từng bước lên bậc thang.
Theo khoảng cách càng ngày càng gần, nhờ vào ánh nến chiếu rọi, mấy sinh viên ở đây cũng lần lượt nhìn rõ dáng vẻ của người tới.
Bọn họ đều biết đồng phục của quản lý hầm mộ như thế nào, nhưng đây là lần đầu tiên gặp một viên quản lý già nua đến mức làm cho người ta cảm giác hư thối.
Ông già có gương mặt phủ đầy đốm ban màu nâu nhạt, đôi mắt đen thuần lạnh như băng, hơi thở mỏng manh gần như không có khiến cho bọn họ bất giác cảm thấy sợ hãi, theo bản năng xích lại gần nhau, hòng tìm được chút hơi ấm và dũng khí từ bạn bè của mình.
Lộc cộc, lộc cộc, trong tiếng bước chân rất nhỏ quanh quẩn xung quanh, viên quản lý hầm mồ già nua đứng ở 'Lối vào phòng chứa xương cốt cũ'.
Hắn đột nhiên nghiêng người, hướng ánh mắt gần như không có nhiệt độ kia nhìn về phía Lumen.
"Có chuyện cần tìm cậu." Viên quản lý hầm mộ này nói bằng giọng khàn khàn, bằng phẳng.
Tìm tôi? Chúng ta biết nhau sao? Hơn nữa, hôm nay tôi tới đây cũng không thông báo cho ai cả, hoàn toàn là quyết định bốc đồng, mang tính nhất thời, tại sao ông lại có chuyện tìm tôi được? Lumen ngạc nhiên.
Mấy sinh viên kia cũng như vậy.
Bọn họ cũng không ngờ người bạn học có phong cách thú vị lại rất giỏi dọa người này lại quen biết viên quản lý hầm mộ đáng sợ như thế.
Chẳng lẽ cậu ta thật sự đã thăm dò hầm mộ dưới lòng đất quá nhiều lần, cho nên mới trở thành bạn với những viên quản lý ở đây sao.
Tuy rất khó hiểu, nhưng Lumen vẫn đứng dậy, đi theo viên quản lý hầm mộ già nua tới một bên khác của 'Lối vào phòng chứa xương cốt cũ'.
Cậu muốn nghe xem rốt cuộc vị này có chuyện gì, và tại sao lại đến tìm mình.
Trong bóng tối đậm đặc, ánh lửa mờ nhạt, bập bùng từ ngọn nến đã cháy còn một đoạn ngắn ngủi hắt lên khiến cho khuôn mặt của viên quản lý hầm mộ này càng thêm đáng sợ, hắn dùng giọng không có cảm xúc, nói:
"Phía tây nam của tầng thứ tứ có xương cốt xuất hiện dị biến, cậu đi xử lý nhé."
"Tôi sao?" Lumen dùng tay phải không cầm ngọn nến màu trắng, chỉ vào mình
Gặp loại chuyện này, ông nên đi tìm viên quản lý hầm mộ khác, hoặc tìm người phi phàm phía chính phủ chứ, tìm tôi làm cái gì?
Hơn nữa còn dùng giọng phân công!
Chẳng lẽ ông coi tôi giống như những nhà thám hiểm cầm tiền làm việc, vậy sao không nói gì đến tiền thù lao.
"Đúng vậy." Viên quản lý hầm mộ già nua khẽ gật đầu,"Linh hồn và máu thịt của tôi đã gần mục rữa, không có cách nào chiến đấu như thường ngày được nữa."
Lumen nghi hoặc đánh giá viên quản lý này vài lần, hỏi dò:
"Ông biết tôi sao?"
Khuôn mặt của viên quản lý hầm mộ già nua ấn sâu thêm vài đường nếp nhăn, nở một nụ cười quái dị:
"Cậu cùng loại với chúng tôi."
Cùng loại... Lumen mơ hồ có suy đoán.
"Bây giờ phải xử lý ngay, càng để lâu càng phiền toán." Viên quản lý hầm mộ già nua xoay người, quay trở về theo hướng 'Lối vào phòng chứa xương cốt cũ'.
Tôi đến đây ngồi đợi Harrison, không phải tới làm việc cho ông... Lumen thầm lẩm bẩm một câu những vẫn tò mò mang theo ý nghĩ muốn xác minh mà đi theo phía sau viên quản lý hầm mộ trông càng giống xác chết chứ không phải người sống kia, bước từng bước xuống bậc cầu thang dẫn xuống phía dưới.
Trong quá trình này, cậu còn quay lại cười cười, vẫy tay với mấy sinh viên kia, khiến bọn họ sợ đến mức câm như hến, ai cũng không dám đáp lại.
Đợi đến khi bóng lưng của Lumen và viên quản lý già biến mất ở chỗ sâu dưới cầu thang bằng đá, chỉ còn lại chút ánh lửa hắt lên, mấy sinh viên kia mới định thần lại, thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Tên kia thật sự rất thân quen với viên quản lý hầm mộ kia!
Cậu ta cực kỳ hiểu biết nơi này!
Chẳng lẽ lời đồn mà cậu ta vừa nói là thật?
Nhớ lại miêu tả của Lumen về tình trạng dị thường ở ký túc xá và hậu quả nếu tắt ngọn nến, mấy sinh viên kia đồng thời rùng mình một cái, tay cầm ngọn nến trắng cũng co lại sát người.
Sau khi đi xuống từng tầng một, đi qua các nơi như ngôi mộ Francois và hội trường lớn màu máu, Lumen đi theo viên quản lý già nua, nhanh chóng đến góc phía tây nam của tầng thứ tư hầm mộ ngầm dưới lòng đất.
Nhờ vào ánh sáng rọi từ một phần ba ngọn nến trắng đang cháy, Lumen thấy một bộ xương cốt cao chừng ba bốn thước.
Nó được tạo thành từ rất nhiều xương cốt trắng của nhiều thi thể khác nhau, hình thành dạng giống người, có bảy tám cái đầu mà toàn bộ hốc mắt của xương sọ đều là màu tối đen, không có bất kỳ ánh lửa nào.
Lúc này, bộ xương cốt khổng lồ này đang mở cửa của các ngôi mộ khác nhau, lấy những đoạn xương sắc nhọn lồng vào thanh kiếm xương khổng lồ trong tay mình.
Ánh nến chỉ có thể chiếu sáng một khu vực nhỏ, bóng tối giống như nước chảy tràn về nơi đó, mang đến sự khủng bố, âm lãnh khó có thể diễn tả bằng lời.
Cho dù Lumne chưa thực sự tới gần, cũng bất giác sinh ra cảm xúc sợ hãi và kháng cự, tựa như đang đi từng bước hướng tới tử vong.
Tròng mắt màu xanh lam của cậu nhanh chóng chuyển thành màu đen sắt, chiếu ra màu trắng bệch trên người bộ xương cốt dị biến kia.
Nó nằm sâu trong lồng ngực của quái vật kia, tựa như phải bóc tách từng lớp xương trắng mới có thể chạm tới.
"Thấy sao? Xử lý nó đi." Viên quản lý hầm mộ già nua lại dùng giọng ra lệnh cho cấp dưới để nói.
"Nó có năng lực gì?" Thật ra Lumen cũng không ngại giúp đỡ, dù sao cậu vừa có được một món vật phầm cực mạnh, cũng nhân tiện sử dụng nó, nhưng không thể liều mạng chiến đấu được, dù gì cũng phải hiểu rõ tình hình của quái vật trước mắt kia, vạch ra phương án chiến đấu.
Viên quản lý già nua cầm ngọn nến trắng chỉ còn một đoạn ngắn ngủi, ánh nến mờ nhạt vẫn kiên trì cháy.
Hắn lắc đầu nói:
"Không rõ lắm, nhưng nó bị hầm mộ áp chế, không có cách nào thể hiện hết đặc thù."
"Đợi đến trời bên ngoài tối, mà cũng chưa chắc, phải thừa dịp xử lý ngay lúc này.
Bị hầm mộ trong lòng đất áp chế sao, Lumen trầm ngâm nghĩ rồi hỏi:
"Gần đây nhất xuất hiện mấy lần dị biến tương tự, tần suất cao bằng nào?"
"Bình thường, mỗi tháng một hai lần." Viên quản lý hầm mộ già nua trả lời bằng giọng khàn khàn.
Cho dù đã bị phong ấn toàn bộ nhưng vẫn phát sinh một ít dị thường sao? Cái này ước chừng giống với khu vực khác ở trong lòng đất Trier. Lumen đang định hỏi thêm vài câu nữa, thì bộ xương cốt dị dạng khổng lồ, mang theo bùn đất và nấm mốc trên người kia, giống như đã phát hiện ra bọn họ, xoay mạnh người, giơ thanh kiếm lớn được cấu thành từ vô số khúc xương sắc nhọn.
Một ngọn lửa trắng nhợt lập tức bùng cháy trên bề mặt thanh kiếm lớn.
Thình thịch thình thịch, mặc dù chuyển động của bộ xương cốt khá cứng nhắc nhưng tốc độ vẫn rất nhanh, nó chạy như điên về phía Lumen và viên quản lý hầm mộ kia.
Bóng tối chảy xuôi xung quanh cũng bởi vậy mà đổ lại đây, mang theo cái rét lạnh đến xương tủy và sự khủng bố đánh thẳng vào linh hồn.
Lumen không do dự, tay nhét vào trong 'Túi lữ hành', cầm lấy 'Kiếm dũng khí'.
Một dòng khí nóng nhanh chóng giăng kín khắp cơ thể cậu.
"Có gì mà phải sợ?"
"Chiến đấu, chiến đấu, chiến đấu!"
Lumen rút thanh kiếm thẳng cỡ lớn màu đen sắt kia ra, nghênh đón thanh kiếm xương cốt trong tay bộ xương khổng lồ đang vọt về phía mình.
Sau đó, cậu vung 'Kiếm dũng khí' lên giữa không trung.
Lửa xanh mang theo trắng rực chợt bùng cháy trên thân kiếm.
Phừng!
Thanh kiếm thẳng màu đen sắt va chạm mạnh với thanh kiếm lớn được cấu thành từ vô số khúc xương.
Đầu gối của Lumen khẽ cong, hai chân lún vào trong bùn đất.
Sức lực của bộ xương cốt kia khá lớn, mà ngọn lửa xanh trắng rực và ngọn lửa trắng bệch quấn vào, cắn xé nhau
Lumen không bởi vậy mà sợ hãi.
Cậu hưng phấn kéo căng cơ đùi, đầu gối nâng lên, không lùi mà tiến, lại bổ thanh kiếm thẳng màu đen sắt về phía con quái vật khổng lồ này.
Thanh kiếm lớn cấu thành từ vô số khúc xương kia đáp trả bằng thế như đá đập xuống.
Ầm đùng!
Lần va chạm này kích phát ra một vụ nổ cực mạnh, sóng xung kích hung hãn cuốn theo lửa trắng bệch và lửa xanh đập vào ngoài thân bộ xương cốt kia, khiến nó phải lui về phía sau hai bước.
Lumen đuổi theo, lại chém 'Kiếm dũng khí' xuống.
Ầm đùng! Ầm đùng! Ầm đùng!
Trong từng đợt kiếm va chạm mạnh, trong từng tiếng nổ thật lớn, một lượng lớn xương cốt trên thân bộ xương cốt kia bung ra, cháy đen, ngay cả thanh kiếm xương cốt kia cũng mỏng đi.
Cuối cùng, Lumen bổ một đòn phá vỡ hàng phòng ngự của nó, kiếm đâm thẳng vào ngực nó.
Ầm đùng!
Ngọn lửa màu xanh trắng rực lan rộng ra, xỏ xuyên qua toàn bộ thân hình nó.
Bộ xương cốt khổng lồ kia chơt cứng lại.
Rầm rầm, nó sụp đổ hoàn toàn, tựa như một tòa tháp xếp bằng gỗ bị người đẩy ngã.
Lumen cất thanh kiếm thẳng màu sắt đen đi, nửa xoay người, cười nói với viên quản lý hầm mộ già nua kia:
"Xử lý xong rồi."
Vừa nói chuyện, cậu vừa nhét 'Kiếm dũng khí' vào trong 'Túi lữ hành'.
Động tác này vừa dứt, Lumen chợt thanh tỉnh:
Mới như vậy đã giải quyết xong rồi sao?
Mặc dù trước khi mình cầm kiếm cũng dự đoán sẽ xông lên chiến đấu trực diện, nhưng không nghĩ lại tấn công theo dạng cứng đối cứng như vậy.
Đúng là 'Kiếm dũng khí'.
Nghe Lumen nói như vậy, viên quản lý hầm mộ già nua cầm ngọn nến trắng sắp tắt, chậm rãi đi tới gần.
Suy nghĩ trong đầu Lumen thay đổi thật nhanh, cậu ỷ vào việc mình vừa ra tay giúp đỡ, làm như lơ đãng hỏi:
"Mấy tháng gần đây, có ai đi tới 'Suối phu nhân Samaria' không?"
Đó có lẽ là nơi chứa sức mạnh tử vong mạnh nhất trong hầm mộ ngầm này, nói không chừng Harrison cũng bị hấp dẫn qua đó.
Viên quản lý hầm mộ già nua chậm chạp nhìn về phía Lumen, dùng giọng khàn khàn nói:
"Tắt nến đi."
Cái gì ? Tắt nến đi ? Muốn tôi tự sát sao ? Phản ứng đầu tiên của Lumen là cho rằng viên quản lý hầm mộ trước mặt này đang muốn hại mình.
Ở trong này nếu không mang theo nến trắng đã được châm lửa, sẽ biến mất một cách quỷ dị, từ nay về sau không ai nhớ đến!
Lúc này, ngọn nến trong tau viên quản lý hầm mộ đã cháy đến cuối, lung lay mấy cái rồi chợt tắt hoàn toàn.
Bóng tối tràn đến bao phủ xung quanh lão già này, giống như cái chết yên lặng nhấn chìm hắn.
Hắn vẫn chưa biến mất.
Lumen nháy mắt nghĩ đến rất nhiều chi tiết, bao gồm việc viên quản lý hầm mộ này coi mình là đồng loại và suy đoán của bản thân đối với chuyện này.
Cậu còn chưa đưa ra quyết định điên rồ cuối cùng, bóng tối xung quanh viên quản lý hầm mộ kia đã hung hãn tràn tới đây, bao vây lấy cậu.
Ngọn nến trắng của cậu chợt tắt.