Les nhìn Lumen, nghi hoặc hỏi:
"Cậu có thể quyết định thay ông chủ nơi này sao?"
"Có thể, bởi vì tôi chính là ông chủ nơi này." Lumen cười chỉ vào mình.
Les, kẻ nấu thịt người nghe vậy thì càng thêm khó hiểu.
"Chẳng phải chúng ta cùng nhau đến Morola sao?"
Thậm chí còn chưa đến một giờ đồng hồ.
Lumen nghiêng đầu, hất cằm chỉ về phía khu vực quần bar bị san bằng:
"Tôi vừa kết thúc trận quyết đấu với ông chủ cũ của nơi này, giành được quán rượu này từ tay hắn."
Ánh mắt của Les đột nhiên sáng ngời:
"Hắn chết rồi sao? Thi thể của hắn đâu?"
"Bị đội chấp pháp kéo đi rồi, có lẽ đưa đến nghĩa trang để mai táng." Lumen đi tới mép sảnh lớn, nhấc một chiếc ghế dựa vẫn còn khá nguyên vẹn, đặt nó bên cạnh quầy bar đã đổ nát.
Les tiếc nuối thở hắt ra một hơi, nghe theo đề nghị của Lumen, đi vào bếp, bận rộn nấu nướng.
Lumen lại ung dung đi tới khu vực quầy bar, tìm kiếm hai miếng 'Bò bít tết' mà mình và Albus chưa ăn tới.
Chúng nó tính cả đĩa ăn đều bị xé nát thành vụn trong vụ nổ kịch liệt kia, văng vãi trong đống đổ nát, toàn bộ đều cháy đen thành than.
Lumen nhìn một hồi, phát hiện ra mảnh vụn của miếng 'Bò bít tết' không có dấu hiệu đặc dị kiểu như mấp máy, sinh sôi, sau khi bị đốt cháy, ngay cả mối liên hệ vi diệu giữa các phần của thi thể này cũng biến mất, tựa như đã chết hoàn toàn, không còn là một phần của 'Bàn tay bị đứt sưng tấy mưng mủ' nữa.
"Như vậy cũng không cần thu hồi nữa."
"Lửa đốt cực nóng có thể khắc chế năng lực tự phục hồi của phần thịt thối bị tách ra, nhưng không xác định nó ảnh hưởng đến mức nào đối với thi thể thối rữa.
"Cũng đúng thôi, phần thịt thối bị tách ra chắc chắn chỉ có năng lực tự phục hồi ở mức độ nào đó, nếu không mỗi miếng thịt đều có thể mọc ra một anh bạn tay đứt hoàn toàn mới sao, mà như vậy, anh bạn tay đứt cũng không nhất thiết phải gom các phần thi thể bị tách ra làm gì."
Lumen suy nghĩ một lúc rồi lại đi đến mép sảnh lớn, nhấc một cái bàn tròn nhỏ bị lật đổ lên, đặt xuống trước chiếc ghế dựa vừa rồi.
Cậu ngồi xuống, kiên nhẫn chờ Les chuẩn bị xong bữa trưa.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Les bưng ra mấy món ăn như salad trộn, khoai tây nghiền bơ sữa thơm phức.
Lumen thử món khoai tây nghiền trước, cậu xúc một thìa cho vào trong miệng, chỉ cảm giác cực kỳ nhuyễn mịn, vị của tinh bột hòa quyện với vị ngọt ngào tự nhiên của bơ thêm chút dầu ăn khiến người ta không thể dừng miệng được.
"Tay nghề nấu nướng khá tốt đấy." Lumen nâng tay trái, dựng thẳng ngón tay cái lên.
Les ở bên cạnh, chất phác cười nói:
"Trước kia tôi có mở một nhà hàng."
"Dùng thịt người làm nguyên liệu sao?" Lumen mở miệng nói đùa mang theo chút khiêu khích.
Les lắc đầu:
"Khi đó tôi là đầu bếp bình thường, có kỹ thuật nấu nướng ưu tú nhưng vẫn mang tính người."
"Vậy tại sao anh lại bắt đầu ăn thịt người?" Lumen không hỏi thẳng anh bắt đầu tín ngưỡng Tà thần từ khi nào.
Cậu cũng không biết rõ Tà thần tương ứng với con đường 'Mỹ thực gia' là ai.
Vẻ mặt của Les chợt trở nên âm trầm:
"Vợ tôi có một người bạn, cô ta luôn truyền bá cho vợ tôi thế nào là cuộc sống xa xỉ, tốt đẹp, dẫn cô ấy làm quen với đám người gọi là thành viên xã hội thượng lưu, thậm chí còn xúi giục vợ tôi ngoại tình, tiêu xài phung phí, âm thầm thế chấp nhà hàng của tôi, ngay từ đầu mục đích của cô ta chính là nhà hàng của chúng tôi.
"Sau khi mất nhà hàng, người bạn kia cũng không còn qua lại với vợ tôi nữa, cuối cùng vợ tôi cũng tỉnh ngộ, nhưng cô ấy quá hèn nhát, chỉ phóng hỏa tự thiêu chính mình cùng nhà hàng.
"Lúc ấy, có một vị khách rất thưởng thức tay nghề nấu nướng của tôi, thường xuyên ăn cơm ở nhà của chúng tôi, đã tìm đến tôi, hỏi tôi có muốn báo thù hay không, hắn có thể giúp tôi, hắn nói tôi có thể đạt được kỹ thuật nấu nướng tiêu chuẩn cao như thế trong hình thái con người bình thường thì nên tín ngưỡi vị thần thức ăn ngon, 'Lốc xoáy cắn nuốt' vĩ đại.
"Về sau, tôi nhận được ban ân, dần dần phát triển."
"Sau khi trở thành 'Đầu bếp' chân chính, tôi tìm được người phụ nữ kia, tôi đã biến cô ta thành một bàn thức ăn ngon nhất trong cuộc đời tôi.
"Bắt đầu từ ngày đó, tôi thích ăn thịt những kẻ đáng chết, cũng đạt được năng lực phân biệt được đâu là kẻ đáng chết."
"Vậy người phụ nữ kia cũng là tín đồ Tà thần sao?" Nghe đến đó, Lumen nhạy bén nghi ngờ kẻ đầu tiên bị Les ăn thịt chính là người nhận ban ân trên con đường 'Lái buôn'.
Có lẽ nhà hàng của Les chính là một phần trong giao dịch nào đó.
"Đúng vậy." Les đã sớm đạt được thông tin tương ứng từ máu thịt của người phụ nữ kia, 'Tín ngưỡng của cô ta gọi là 'Chân lý', thời điểm cô ta biết vợ tôi, cô ta còn rất yếu."
Quả nhiên... Lumen bật cười.
Năng lực có thể phân biệt mục tiêu có đáng chết hay không rất hữu dụng, đợi bắt được danh sách 7 hoặc trên danh sách 7 thuộc con đường 'Lái buôn', giao cho Ludwig chế biến.
Đợi ăn xong chỗ thức ăn mà Les nấu, Lumen hài lòng gật đầu nói:
"Tôi đồng ý mời anh làm đầu bếp cho quán rượu này, bây giờ chúng ta sẽ nói chuyện đãi ngộ và trách nhiệm."
"Được." Les tỏ vẻ đã sẵn sàng nghe.
Lumen cầm khăn ăn màu trắng, lau nhẹ miệng, nói:
"Trong hầm rượu vẫn còn không ít rượu, anh hãy cho người sửa lại quầy bar, làm một cái khác, đặt rượu mới lên giá nhé, sau đó, anh phụ trách thông báo tuyên dụng và quản lý người pha chế, nhân viên phục vụ và liên hệ với các bên cung ứng."
"Đây là chức trách của người quản lý." Les từng mở nhà hàng nên hiểu rõ điều đó.
Lumen cười cười:
"Đúng vậy, đầu bếp kiêm quản lý."
"Toàn bộ thu nhập từ việc buôn bán của quán rượu, trừ chi phí, còn lại đều thuộc về anh."
"Vậy còn cậu thì sao?" Les chưa bao giờ thấy ông chủ như vậy.
Không lấy tiền sao?
Lumen đứng thẳng dậy, khởi động thân thể, không chút để ý nói:
"Anh sẽ phụ trách ba bữa ăn của tôi, phụ trách tìm người dọn dẹp phòng cho tôi, nếu có nguyên liệu nấu ăn đặc thù thì phụ trách chế ra món ăn hoặc rượu cocktail có thể giúp tôi đạt được đặc tính tương ứng, còn nữa, tôi không ăn thịt người."
Les chăm chú nhìn Lumen vài giây, trầm giọng nói:
"Cậu có vẻ rất hiểu về năng lực 'Đầu bếp'."
Lumen liếc mắt nhìn bầu trời đã ngừng mưa, vừa đi về phía cửa quán rượu, vừa cười nói:
"Ông chủ cũ của quán rượu này là một 'Kẻ cướp đoạt', nhưng đáng tiếc, hắn đã bị tôi tước đoạt sinh mệnh, không có cách nào trao đổi kỹ thuật nấu nướng với anh."
Hơn nữa, con đỡ đầu của tôi còn là Thiên sứ trên con đường này của các anh.
Les im lặng, đợi đến khi Lumen sắp rời khỏi quán rượu, hắn mới nói vọng theo bóng lưng của đối phương:
"Tôi sẽ điều hành quán rượu này thật tốt."
Lumen không quay đầu lại, chỉ nâng tay phải lên, vẫy nhẹ, tỏ vẻ đã biết.
Ngoài đường vẫn còn đọng vũng nước khá sâu, người qua đường chủ yếu men theo hai bên ven đường để đi, mà mặt trời trên cao chiếu rọi ánh nắng chói chang, giống như không có trận mưa to vừa rồi.
Theo mối liên hệ vi diệu đạt được từ ấn ký khế ước, Lumen đi về hướng nghi ngờ có phần đầu của 'Bàn tay bị đứt sưng tấy mưng mủ'. .
Rẽ sang một con phố khác, cậu thấy một thi thể ướt sũng lẳng lặng nằm dưới chân một bia đá khắc con dấu của địa phương, đây là Vijapan, một tên tội phạm cưỡng hiếp giết người đầy u ám bị lưu đầy đến Morola cùng Lumen và những người khác.
Lúc này, khớp xương ở tay chân hắn đều bị cắt rời, quần bị lột xuống, hạ bộ nhơ nhớp máu thịt, đã không còn bộ phận quan trọng nhất.
Đôi mắt của hắn mở rất lớn, sự đau đớn và nỗi tuyệt vọng còn đọng lại trong tròng mắt.
"Chà, quyết đấu thua sao?" Lumen thầm cười, nói một câu.
Cậu thiếu chút nữa huýt sáo, cổ vũ cho trận quyết đấu hợp pháp mà mình chưa từng nhìn thấy kia.
Trận chiến kia chắc hẳn rất phấn khích, ai chết đều đáng làm một ly.
"Xem ra nhà sưu tầm tên Julie kia mạnh hơn, cả cô ta và tên Vijapan đều ngầm có động cơ mờ ám, không, là mưu đồ quang minh chính đại khiêu chiến mới đúng." Lumen cảm thấy Julie có lẽ là người phi phàm, kỹ năng dùng dao này không phải người bình thường có thể làm được.
Về phần Vijapan có phải người phi phàm hay không thì tạm thời cậu không nhìn ra được, cho dù là thì đặc tính phi phàm có thể đã bị lấy đi rồi.
"Cô gái kia rất lợi hại." Một giọng nói chợt vang lên bên tai Lumen.
Đó là một quý ngài đi từ ven quảng trường nhỏ tới bên cạnh cậu.
Hắn đội một chiếc mũ dạ bằng lụa cao nửa đầu, mặc áo sơ mi màu trắng, phối với áo len lông cừu và khoác áo măng tô, đeo nơ, trong tay cầm một cây gậy tượng trưng cho văn minh.
Hắn trạc khoảng hơn ba mươi tuổi, khuôn mặt gầy mỏng, đôi mắt màu xanh lam ôn hòa, giống như một quý ngài thuộc xã hội thượng lưu được tiếp nhận nền giáo dục cực kỳ tốt.
Đương nhiên, ở Morola không có người tốt, chỉ có người xấu và người cực kỳ xấu.
"Anh đã chứng kiến họ chiến đấu sao?" Lumen thản nhiên hỏi.
Quý ngài kia mỉm cười đáp lại:
"Ban đầu bọn họ định tới cửa hàng bên kia quảng trường mượn súng lục để quyết đấu, nhưng người phục vụ nói với bọn họ rằng, hôm nay có quá nhiều người quyết đấu, đã cho mượn hết súng, chỉ còn hai thanh kiếm dài."
"Cô gái kia rất lợi hại, người đàn ông này chỉ cản được ba kiếm, đã bị đánh ngã, chặt đứt khớp tay chân, lột quần."
Như vậy xem ra, Vijapan không phải người phi phàm... Lumen dời tầm mắt, chuyển hướng nhìn sang quý ngài bên cạnh, cười hỏi:
"Tôi xưng hô với anh như nào đây?"
Quý ngài kia đặt tay lên ngực, khẽ cúi đầu chào:
"Cậu có thể gọi tôi là Guxin, hoặc 'Bá tước'."
"Nghe nói cậu là người giết Worms đúng không?"
"Worms, tên trộm kia sao?" Lumen cười đáp,"Hắn bị sét đánh chết, liên quan gì đến tôi, nếu quả thật là tôi giết, nhóm chấp pháp đã bắt tôi đi rồi."
Guxin mỉm cười nói:
"Không phải không có cách lừa đám chấp pháp kia."
Các anh cũng phát hiện ra đám chấp pháp kia rất cứng nhắc và chỉ làm theo quy trình sao? Lumen suy nghĩ vài giây, sau đó quyết định 'Thành khẩn' nói:
"Worms chết do xui xẻo, món vật phẩm mà hắn lấy trộm từ trên người tôi có thể thu hút sét trong những ngày mưa."
"Như vậy thi đúng là không thể trách cậu rồi." Guxin tỏ vẻ đã hiểu.
Hắn nhiệt tình hỏi:
"Tôi xưng hô với cậu như thế nào, hiện tại cậu đang ở đâu?"
"Louis, đang ở quán rượu 'Ăn thịt động vật'." Lumen thành thật nói.
Guxin khẽ gật đầu, nói:
"Hãy cẩn thẩn với tên Byner, cũng chính là ông chủ kiêm đầu bếp của quán rượu kia, hắn rất nguy hiểm và còn ăn thịt người."
Lumen bật cười :
"Hắn đã chết rồi."
Guxin hơi ngẩn ra một chút rồi mỉm cười, đáp lại:
"Cậu thú vị hơn so với tôi dự đoán đấy, hy vọng cậu có thể mang lại sức sống mà Morola đã mất từ lâu."
Lumen không tiếp tục chủ đề này thì tiện thể thu thập thêm ít thông tin:
"Ở Morola, ngoại trừ Heraberg của giáo hội tri thức, còn phải chú ý đến người nào?"
Guxin nói luôn mà không cần suy nghĩ:
"Vanak, chủ của công ty nông nghiệp Dudes, lũng đoạn thị trường cung ứng lương thực với các nông trang xung quanh Morola, hắn vốn từng là người thực nghiêm, sau đó lại đột nhiên chạy khỏi nó, biểu hiện không khác gì người bình thường.
"Hắn là người nguy hiểm nhất Morola."
Đã trở thành người thực nghiệm mà vẫn còn có thể khôi phục lại bình thường sao? Giáo hội tri thức cũng không quản chuyện Vanak thoát khỏi đội ngũ người thực nghiệm sao? Đây chẳng phải là điều mình đang cần hay sao? Lumen trầm ngâm suy nghĩ, gật đầu nói:
"Người nguy hiểm thứ hai Morola là ai?"
Nụ cười của Guxin không thay đổi, hắn đáp:
"Bọn họ nói là tôi."