"Có lẽ hắn sẽ không dùng cái tên này ở Morola, chỉ là trước kia tôi từng quen biết hắn, hôm qua tôi đã gặp lại hắn ở quán rượu này khi tôi quyết đấu với ông chủ cũ, điểm đặc trưng của hắn là mái tóc nhuộm màu đỏ, ha ha, ở Morola, tóc màu đỏ, cho dù là loại màu đỏ nào, cũng đều không dễ chọc đâu." Lumen mô tả chi tiết điểm đặc trưng của Albus Medici.
Đầu bếp Les gật đầu:
"Tôi nhớ rồi."
"Nhớ thật rồi sao? Có cần tôi vẽ phác họa mấy người này cho anh xem không?" Lumen dùng giọng điệu cực kỳ chân thành, hỏi.
Cậu không chỉ đang hỏi Les, mà còn đang hỏi cả Julie, người đang tiếp tục đi xuống cầu thang, chỉ là bước chân cố ý đi chậm lại.
Cậu muốn tìm chút việc cho vị 'Ma nữ' này làm, hy vọng đối phương sẽ nhanh chóng chú tới Vanak và Albus, để cho phiền toái và phiền toái va chạm trước, xem bên nào mới là phiền toái lớn nhất.
Les chậm rãi lắc đầu:
"Không cần đâu, chỉ cần nhớ bọn họ như các loại nguyên liệu nấu ăn khác nhau, đặc biệt và rất tươi mới là được."
"Nguyên liệu nấu ăn khác nhau, gà tây sao?" Trong đầu Lumen lập tức đặt Albus Medici và hình tượng gà tây cạnh nhau, cậu không khỏi bật cười thành tiếng.
Ngay sau đó, cậu rút 200 đồng tiền vàng Sassen và đưa nó cho Les, đây là chi phí bổ sung các loại thịt, nguyên liệu nấu ăn và đồ uống có cồn cho quán rượu.
Sau khi xoay người rời khỏi nhà bếp, Lumen 'vừa vặn' thấy Julie đi hết đoạn cầu thang, hai chân vừa bước xuống nền lầu một.
Vị 'Ma nữ' này đã thay một bộ quần áo rất mới, không biết lấy từ đâu ra, là một chiếc sơ mi trắng nữ tính phối với chân váy màu xanh lục dài đến mắt cá chân, làm tôn lên vẻ tao nhã và dịu dàng vốn có trên người cô ta.
Lumen đột nhiên liên tưởng đến âm thanh nghe được vào tối hôm qua, nó hoàn toàn tương phản với trạng thái và khí chất của Julie lúc này.
Cậu bất giác cảm thấy miệng khô khốc.
Mẹ kiếp, 'Ma nữ' này đang âm thầm dùng 'Mị hoặc' lên người mình! Không phải Lumen không có phản ứng, nhưng nếu để xảy ra phản ứng lớn thì 'Tu sĩ khổ hạnh' chắc chắn có vấn đề.
Cậu liếc nhìn Julie, nhíu mày, nói:
"Cô còn nhớ quy tắc thứ hai của quán rượu không?"
So với ngày hôm qua, lúc này, khuôn mặt của Julie tươi sáng rạng rỡ, cả người từ trong ra ngoài đều ngập tràn cảm xúc vui sướng.
Nhìn thấy vậy, Lumen nhịn không được muốn xoa hai bên thái dương:
Chị gái à, cô tỏ ra cao hứng như vậy, thật sự không sợ để lộ chuyện tối hôm qua Salisbury đến tìm cô hay sao?
Tuy cô cũng không biết ngày hôm qua chính mắt tôi nhìn thấy cô tìm đến Salisbury, bị đả kích rất lớn.
Julie mím môi, tỏ vẻ lịch thiệp, cười nói:
"Không được quấy rầy ông chủ."
"Vừa rồi cô đang 'Mị hoặc' tôi." Lumen chỉ thẳng vào vấn đề.
Julie lập tức co rúm người lại, sợ hãi hỏi:
"Cậu, vậy cậu muốn trừng phạt tôi như thế nào?"
Cô ta tỏ ra nơm nớp lo sợ, nhưng trong mắt lại ngập tràn ý cười, tựa như đang tán tỉnh Lumen.
Lumen nửa thật nửa cố ý, thở dài nói:
"Phạm lỗi lần đầu, có thể tha thứ."
"Không có lần sau, nếu không..."
Cậu không nói hết câu, giống như đang vun đắp một loại sợ hãi không biết từ đâu tới.
"Vâng, ông chủ." Julie nở một nụ cười thật tươi.
Ánh mắt cô ta khẽ chuyển, chỉ chỉ ra cửa:
"Ông chủ, tới giữa trưa quán rượu mới mở cửa, vậy bây giờ tôi có thể ra ngoài được không?"
"Có thể." Lumen hỏi đùa,"Định đi thỏa mãn sở thích sưu tầm sao? Cô có thói quen luyện tập vào sáng sớm sao?"
"Không phải." Julie khẽ lắc đầu,"Tôi muốn hiểu thêm về thành phố này."
Sau khi nhìn thấy cô ta đi ra khỏi quán rượu, Lumen lập tức 'Truyền tống' về phía trước, chuyển hóa thành sinh vật bóng đen, chuẩn bị theo dõi.
Nhưng Julie lại biến mất không thấy. 'Ẩn thân' sao, sau đó xóa dấu vết, làm phản bói toán sao? Lumen rời khỏi bóng đen, thoáng nhíu mày.
Điều này chứng tỏ sáng nay Julie phải đi làm một việc tương đối quan trọng, cô không muốn bị bất kỳ kẻ nào biết!
Đương nhiên, đây cũng là bởi vì cuối cùng cô ta cũng gặp được người yêu, linh hồn được an ủi, trạng thái tốt hơn, trở nên chuyên nghiệp hơn, không còn điên điên khùng khùng, cảm xúc gần như mất khống chế giống như tối hôm qua nữa.
Đây mới là biểu hiện bình thường mà một danh sách 5 'Ma nữ đau đớn' nên có.
Lumen không quá thất vọng, ít nhất Julie đã biết đến sự tồn tại của Vanak và Albus Medici.
Cậu đi dọc theo con phố gần nhất, đi về phía nghĩa trang, nhưng mục đích của cậu không phải là đào trộm mộ phần của ai hoặc là lặng lẽ lẻn vào trong lòng đất, mà rẻ thẳng vào giáo đường tri thức có kiến trúc giống như thư viện.
Hôm nay cậu ra ngoài, việc theo dõi Julie chỉ là tiện thể, mục đích chính là đến gặp Heraberg, Đức Tổng giám mục Morola.
—— Lumen gọi Heraberg là Đức Tổng giám mục Morola, dù sao thì nhân viên thần chức của giáo hội tri thức có hình dáng như con rối hình người này tự xưng là người quản lý tất cả các sự vụ thần học ở Morola.
Lumen cảm thấy, nếu giáo hội tri thức 'Đưa thẳng' mình vào Morola, thậm chí còn không tịch thu vật phẩm thần kỳ, thay vì thử lòng vòng, sao không thăm dò trực tiếp chuyện lăng tẩm dưới lòng đấy, có sẽ sẽ hữu ích hơn.
Xem như đây cũng là một thí nghiệm, Lumen muốn xem tư liệu về phong ấn '0-01' chỉ được đưa cho mình mình, hay là 'Phân phát' cho toàn bộ người thỏa mãn điều kiện, có đủ tư cách, xem giáo hội tri thức chỉ chú trọng mình hay là chia trứng vào nhiều giỏ.
Trong giáo đường tràn ngập ánh sáng thần thánh, Lumen tìm được Heraberd với mái tóc ngả hoa râm, ánh mắt dịu dàng, trên người mặc áo choàng dài trắng thuần thêu chỉ màu đồng thau giữa những giá sách bằng đồng thau và các ô kính thủy tinh đầy hoa văn màu sắc.
Vị nhân viên thần chức của giáo hội tri thức này đang đứng trước một giá sách bằng đồng thau, trong tay cầm một quyển sách dày cộp, đang chăm chú lật xem.
"Tổng giám mục." Lumen thử gọi một tiếng.
Heraberg ngẩng đầu lên, hỏi với thái độ ấm áp:
"Cậu có chuyện gì còn thắc mắc sao?"
Lumen cân nhắc từ ngừ, nói:
"Nếu tôi muốn tiến vào lòng đất ngầm phía dưới nghĩa trang để tìm một thứ gì đó, tôi phải làm gì mới có thể tránh được nguy hiểm?"
Heraberg mỉm cười:
Hắn chỉ chỉ sang cái giá sách đồng thau ở bên cạnh:
"Cuốn này, cuốn này... cuốn này nữa, cậu đem mấy quyển sách này về đọc trước, đọc xong là nắm vững rồi."
Lumen nhìn theo ngón tay chỉ của nhân viên thần chức này, trong lòng thầm nhẩm tên của các quyển sách tương ứng:
"Quy tắc chung dành cho cư dân Morola."
"Chế tạo và bảo dưỡng con rối."
"Ví dụ thực tế về việc xây dựng lăng tẩm dưới lòng đất."
"Nguyên lý phong ấn."
Một 'Thợ săn' như tôi đọc loại sách này làm gì, tôi cũng không thuộc con đường "Độc giả', có thể thể hiện một cách trực quan rằng tri thức chính là sức mạnh... Hiểu hết kiến thức trong mấy quyển sách này là có thể biết khá rõ bố cục của lăng tẩm trong lòng đấ, nắm được quy tắc hoạt động của phong ấn và làm thế nào để lưu lại dấu ấn trên '0-01' sao? Lumen trầm ngâm suy nghĩ, chuyển tầm mắt.
Heraberg tiếp tục nói:
"Đợi cậu đọc xong mấy quyển sách này, cậu sẽ làm bài thi, mỗi bài đều phải đạt điểm tối đa."
Lumen nhìn mẫu hoàn chỉnh của bài thi, thái dương theo bản năng giật giật mấy cái, trong đầu nhớ lại một ít ký ức không dễ chịu.
Cậu giữ nguyên vẻ mặt, hỏi lại như để xác nhận:
"Đọc sách xong, vượt qua những bài thi này là có thể tránh đước các loại nguy hiểm trong lòng đất ngầm bên dưới nghĩa trang sao?"
Heraberg lại nâng tay phải lên, chỉ vào giá sách đồng thau khác, nói:
"Đây, đây, đây, nếu cậu hiểu được hết kiến thức của ba cái giá sách này, ước chừng là có thể."
Ba cái giá sách? Khóe miệng của Lumen hơi giật giật.
Chỗ này phải có đến hai ba trăm quyển sách, hơn một nghìn bài thi ấy chứ.
Heraberg thở dài:
"Nhớ kỹ, tri thức chính là sức mạnh, tri thức chính là tài sản, đáp án của toàn bộ vấn đề mà cậu muốn biết đều nằm ở tri thức."
Vẻ mặt của Lumen biến đổi vài lần, sau đó nghiến răng nói:
"Tôi sẽ đọc mấy quyển này trước."
Cậu rút lấy mấy quyển sách mà Heraberg chỉ đầu tiên từ trên giá sách đồng thau.
Heraberg hài lòng gật đầu:
"Một 'Thợ săn' ham học tập, theo đuổi tri thức mới là 'Thợ săn' mạnh nhất."
"Không biết bao năm rồi, cuối cùng cũng có một 'Thợ săn' xin tôi chỉ dạy, sẵn lòng kiên nhẫn đọc những cuốn sách mà tôi chỉ định, đám tóc đỏ, tóc dày kia, ngay cả cửa thánh điện tri thức còn không muốn vào, chứ đừng nói tới gần giá sách này."
Đây là bởi vì ngay từ khi còn nhỏ, Aurore đã tạo cho tôi thói quen đọc sách, Lumen thầm khoe khoang một câu rồi đột nhiên buồn bã.
Cậu cầm mấy quyển sách, nhét cả vào trong 'Túi lữ hành', tạm biệt Heraberg, đi về phía cửa của giáo đường tri thức.
Trên đường, cậu thấy một bóng dáng quen thuộc.
Đó là Guy, người bị lưu đày đến Moralo cùng với cậu.
Guy có khuôn mặt nhã nhặn này đã thay một bộ quần áo bằng vải bông thật dày, đang đứng trước một giá sách đồng thau, dưới ánh mặt trời chiếu xuyên qua ô thủy tinh đầy hoa văn màu sắc, đang tập trung đọc cuốn sách trong tay.
Lumen suy nghĩ vài giây, đi qua, cười nói:
"Trùng hợp quá, anh cũng chạy đến giáo đường để xem sách sao?"
Guy mỉm cười:
"Chẳng phải hôm qua tôi đã nói với cậu rằng, tôi rất hối hận vì mình đã không học hành nhiều hay sao? Hiện giờ, ở đây có một thư viện khổng lồ như vậy, sao tôi có thể bỏ qua cơ hội học tập này cơ chứ?
"Mà cậu tới giáo đường làm gì thế?"
"Hỏi xem bây giờ cải đạo sang 'Thần Tri thức và Trí tuệ' có còn kịp hay không." Lumen dùng lối nói đùa để trả lời câu hỏi của Guy, sau đó cậu thay đổi chủ đề,"Anh tìm được việc chưa?"
"Tạm thời chưa." Guy lắc đầu,"Tôi không muốn đã bị lưu đày rồi còn phải làm nô lệ ở những nơi như nông trường, nhà máy gì đó, định học tập một thời gian, may là hôm qua vận may cũng tôi cũng không tệ, kiếm được một khoản tiền nho nhỏ, không phải lo bị đói bụng nữa."
Lumen hàn huyên vài câu với Guy, sau đó vẫy tay chào tạm biệt tên tội phạm giết người hàng loạt có chút bí ẩn này, đi thẳng về quán rượu 'Ăn thịt động vật', tìm một chỗ cạnh cửa sổ, lấy mấy quyển sách vừa mượn ra, điều chỉnh tư thế ngồi thoải mái nhất để đọc sách.
Mặt trời ở Morola khi thì nắng chói chang, lúc lại bị mưa rền gió dữ che khuất, nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc Lumen đọc sách, bởi vì bản thân cậu có thể tự tạo ra đèn bằng quả cầu lửa trắng rực.
Đến gần giữa trưa, Julie mới trở về với bước chân nhẹ nhàng, nụ cười luôn treo trên môi, cả người tản ra sức quyến rũ mãnh liệt, khiến cho đầu bếp nấu thịt người Les không nhịn được phải liếc nhìn thêm vài lần.
Julie quét mắt liếc thấy Lumen, tò mò hỏi:
"Cậu đang đọc sách sao?"
"Dù sao cũng không có việc gì." Lumen thuận miệng đáp.
Julie không có hứng thú với sách, lập tức chuyển tầm mắt, đi lên lầu, trở về phòng, chuẩn bị tìm một bộ quần áo phục vụ dành cho nữ.
Lumen thầm 'ha' một tiếng:
Quả thật là, tri thức là sức mạnh, tri thức là tài sản, thế mà không tò mò xem mình đang đọc sách gì sao...
Lúc này, Les đi tới bên cạnh, nói:
"Ông chủ, đến giờ ăn trưa rồi."
Lumen gật đầu, cất sách, đứng thẳng dậy.
Cậu ngẫm nghĩ một chút, rồi nói với Les:
"Anh tìm một tấm vải đỏ, treo trước cửa."