Bên cạnh đoạn tường thành cổ chỉ còn giá trị thưởng ngoạn, ánh mắt Lumen xuyên qua những tòa nhà bằng đá xám trắng cao thấp san sát, dừng lại ở một ngôi đền nguy nga sừng sững phía chân núi.
Công trình cao hơn 30 mét, kết cấu từ nhiều tháp pháo, tựa như pháo đài chiến tranh sót lại từ thời cổ đại.
Lúc này, dưới ảnh hưởng của núi đồi và mây mù, ánh mặt trời gần giữa trưa rọi xuống mang sắc thái u ám, khiến ngôi đền vĩ đại kia như khoác lên tấm áo nhuộm màu hoàng hôn.
"Thần điện Giáo hội Chiến Thần?" Lumen không ngoảnh đầu hỏi "Bảo Kiếm Kỵ Sĩ" bên cạnh.
Giáo hội Chiến Thần là quốc giáo duy nhất của Đế quốc Fossack, nhưng sau thất bại trong cuộc chiến vài năm trước, các giáo hội như "Nữ Thần Đêm Tối" cũng giành được quyền truyền đạo ở đế quốc Fossack — dường như giáo hội kia không mấy hứng thú với việc này.
"Bảo Kiếm Kỵ Sĩ" trả lời ngắn gọn:
"Giáo đường."
Không phải Thần điện, chỉ là Giáo đường? Đúng là người Fossack với chứng cuồng vật thể khổng lồ, nhưng gu thẩm mỹ thì không tồi. Lumen bỗng nhớ đến câu nói từ "Hội Nghiên Cứu Khỉ Đầu Chó Lông Xoăn":
"Nhiều là đẹp, to là tốt."
Hắn chuyển chủ đề:
"Đây là thuộc địa của Fossack?"
"Đúng." Giọng "Bảo Kiếm Kỵ Sĩ" trầm xuống."Nhưng giờ người Ruen có quyền đến đây buôn bán."
Lumen gật nhẹ, không hỏi thêm, bước theo con đường phía trước tiến vào thành Lacre.
Trên đường, hắn dễ dàng phân biệt người các nước từ dáng vẻ qua lại:
Người Fossack cao lớn, đàn ông thường trên 1m90, phụ nữ gần 1m80 — đúng với định kiến của Lumen về họ: hậu duệ của Người Khổng Lồ, thậm chí có cả "bán khổng lồ". Họ ăn mặc phóng khoáng, hoặc cài sai khuy áo vest, hoặc bỏ luôn vest.
Người Ruen tóc đen là chủ yếu, chú trọng ngoại hình. Đàn ông luôn chỉn chu với mũ chóp và gậy, phụ nữ đội mũ voan viền tròn cầm ô che nắng.
Dân địa phương Lacre da ngăm, dáng gầy. Đàn ông mặc đồ lao động vải bạt, phụ nữ cũng trang phục giản tiện, chỉ số ít diện váy sặc sỡ dắt theo gia súc.
Lumen liếc nhìn lũ ngựa lùn và bò lông dài đi ngang, thấy một người đàn ông bản xứ mặc áo choàng đỏ sậm đội trên đầu một chiếc sọ người trắng toát — trên sọ còn đội cả mũ len màu xám.
"Đây là tàn dư của tục sùng bái cái chết mà anh nói?" Lumen đi theo bản năng, không chọn đường.
"Bảo Kiếm Kỵ Sĩ" gật nhẹ:
"Đúng. Người Lacre giữ lại sọ người thân đã khuất, coi đó là bùa hộ mệnh chống lại hiểm nguy trong bóng tối. Gia đình nào càng nhiều sọ càng được xem là hưng thịnh."
Khá giống làng Cordouan giữ tóc/móng người chết, nhưng ở đây đậm sắc thái sùng bái tử vong hơn cho nên lựa chọn xương sọ. Lumen chợt thấy nao lòng.
"Bảo Kiếm Kỵ Sĩ" nói tiếp:
"Có người còn làm sọ thành hộ phù mang theo. Hội Lễ Cầu Phúc hàng năm, dân địa phương sẽ mang sọ ra phố, trang trí rồi cùng nhảy múa cầu may."
"Lễ Cầu Phúc?" Lumen giọng đặc lại. Sau trải nghiệm "Lễ Mùa Chay","Lễ Cầu Biển" và "Lễ Mộng", mỗi lần nghe đến lễ hội kỳ lạ là cậu lại đau đầu.
Liệu Osteto — "Vu Vương" của "Học phái Hoa Hồng", tín đồ trung thành của "Ánh Trăng Nguyên Thủy" — lưu lại Lacre có phải vì hội lễ này không?
"Bảo Kiếm Kỵ Sĩ" đáp:
"Hội lễ đã kết thúc từ tháng 11 năm ngoái, sớm hơn 'Lễ Mộng' hơn một tháng."
Người này biết "Lễ Mộng" à? Lumen thở phào, nhưng vẫn hỏi:
"Osteto xuất hiện ở Lacre trước hay sau hội lễ?"
"Trước." "Bảo Kiếm Kỵ Sĩ" hồi tưởng một chút.
"Vậy hắn đã ở đây suốt hội lễ?" Lumen nhíu mày.
"Khả năng lớn là vậy." "Bảo Kiếm Kỵ Sĩ" trả lời thật sự khắc chế. ...
Franka rời ánh mắt khỏi người phụ nữ địa phương may sọ người lên vai, cười với cô gái Fossack tóc vàng mắt lục bên cạnh:
"Xin lỗi, tôi có bạn gái rồi!"
Đúng là phong cách Fossack — thẳng thắn đến mức táo bạo!
Tiếp cận mình cùng Jenna, mời chào mình cùng Jenna, trừ bỏ đàn ông, lại có thể còn có mỹ nữ!
Người phụ nữ cười khúc khích:
"Tôi không ngại cả hai cùng đến nhà tôi đâu."
"Nhưng tôi ngại." Jenna đáp thay Franka.
Hai "Ma Nữ" đã dạo phố Lacre gần hai tiếng. Dù Franka không chủ động tỏa sức hút "Ma nữ vui vẻ" để tránh bị nghi ngờ, nhan sắc và khí chất của họ vẫn thu hút vô số ánh nhìn.
Người Fossack táo bạo, không phân biệt giới tính. Người Ruen thận trọng, chỉ dám bắt chuyện khi có cớ. Dân địa phương phần lớn chỉ dám đứng xa nhìn, thi thoảng mới có kẻ can đảm xin làm hướng dẫn viên.
"Tiếc quá." Người Fossack cao hơn Franka nửa đầu tiếc nuối vẫy tay, xoay người tiến vào quán cà phê bên cạnh.
Franka và Jenna đang đứng ở trung tâm Lacre — con phố mang đậm phong cách Fossack hoa lệ.
"Gần trưa rồi, thử đồ Fossack nhé?" Franka chỉ nhà hàng "Saint Miquelon" phía trước. Saint Miquelon là thủ đô đế quốc Fossack, dùng nó làm tên nhà hàng tựa như là muốn thể hiện ra một loại "Chính tông" .
"Có thể." Jenna nhẹ nhàng gật đầu.
Khi hai "Ma Nữ" bước vào nhà hàng trang trí tinh xảo, Anthony ngồi xuống ghế đối diện, lặng lẽ nhai chiếc bánh ngô cuốn thịt bò-cừu với gia vị. ...
Lumen dẫn Ludwig và Lugano đến trước "Giáo đường Hồ Thánh" — công trình tựa Thần điện. Sau khi vào thành,"Bảo Kiếm Kỵ Sĩ" Maric biến mất, nhưng trực giác của Lumen nói cho cậu, người nắm giữ lá bài Ẩn Phụ Minor Arcana này vẫn ở phụ cận.
"Có cảm nhận gì khác thường không?" Lumen hỏi Ludwig.
"Không." Ludwig lắc đầu.
Lumen lại nhìn về phía Lugano: "Anh thì sao?"
Lugano ngơ ngác: "Tôi ư?"
Không phải dựa vào Ludwig tìm người sao?
Đâu có liên quan gì tới tôi?
"Ừ, anh có cảm ứng gì dị thường không?" Lumen bình tĩnh lặp lại câu hỏi.
Không biết vì sao, Lugano cảm thấy trong khoảng thời gian này, chủ thuê thêm chút khí chất làm cho người ta thân cận, vì thế thành thành thật thật hồi đáp:
"Không có."
"Ọc ọc..." — tiếng động phát ra từ bụng Ludwig.
Hai người đồng thời đưa ánh mắt về phía Ludwig.
"Đến giờ ăn trưa rồi!" Cậu ta sờ bụng nài nỉ.
"Được." Lumen đồng ý ngay — đứa bé này đói quá là có thể ăn thịt người đấy.
Cậu chỉ một con phố sầm uất phía tây bắc quảng trường:
"Chỗ kia có nhiều nhà hàng."
Ludwig lập tức chạy như bay, Lumen và Lugano theo sau. Con phố mang đặc trưng Fossack với hàng cây và ghế dài.
"Thử đồ Fossack đi." Lumen chỉ nhà hàng "Saint Miquelon".
"Được." Ludwig liếm mép.
Đột nhiên, Ludwig ngừng lại, mắt đảo liên tục như tìm kiếm thứ gì.
Lumen chú ý tới biểu hiện dị thường này.
"Sao? Muốn thêm kem hả?" Lumen hỏi giọng đùa cợt trẻ con.
Ludwig bắt chước biểu hiện bình thường của Lugano, đè thấp giọng nói:
"Tôi vừa thoáng cảm nhận được đứa bé xác chết kia... nhưng rất mơ hồ." Ludwig thì thào.
Lumen quét mắt khắp phố nhưng không thấy đứa nhỏ nào, người đi đường lui tới lấy người địa phương Fossack vì chủ, người Ruen xen kẽ trong đó, không thấy trẻ con hay phụ nữ mang thai.
Lúc này, Ludwig lại bổ sung: "Hiện tại không cảm ứng thấy."
Ra ngoài phạm vi ba mươi thước? Lumen có chút suy nghĩ thu hồi tầm mắt:
"Nếu đúng là quái thai móng chim, có lẽ máu Orebella trong người ta cũng bị chúng phát hiện."
Cậu mỉm cười với Ludwig: "Kệ đi, ăn no đã."
"Đúng rồi!" Cậu bé gật đầu nhiệt liệt. Ludwig lần đầu tiên cảm thấy lời nói của giáo phụ đã nói đến tiếng lòng của mình.
Vào nhà hàng Saint Miquelon, Lumen lập tức nhận ra Franka và Jenna đang ngồi ở vị trí nổi bật. Hai "Ma Nữ" trang điểm chỉn chu khiến cậu phải nhìn thêm hai giây.
Đây là đặc tính phi phàm tụ hợp định luật sao? Lại trùng hợp chọn cùng một nhà hàng...
Franka và Jenna cũng nhận ra cậu — một người há hốc, một người bật cười. Họ vội kiềm chế, quay lại bát súp củ cải đỏ.
Lumen cùng hai đồng hành ngồi vào góc.
"Thưa ngài, ngài muốn gọi món gì?" Người phục vụ đưa thực đơn hình cuốn sách.
Lumen liếc qua, nói:
"Mỗi món một phần — trừ đồ uống."