Tác giả: Nam Pha Ngư
Hứa Thiên, một pháp y vừa chật vật vượt qua kỳ thi để vào được cơ quan giám định pháp y, khiến bạn học vô cùng ngưỡng mộ. Đang định tận hưởng đãi ngộ cực cao và môi trường làm việc thoải mái, thì xui xẻo xuyên vào những năm 80 khi ngành pháp y mới bắt đầu phát triển. Nguyên chủ là một sinh viên y khoa đàng hoàng lại cứ đòi đổi sang pháp y, khiến người nhà tức muốn chết, hàng xóm chê cười, gọi thẳng là "kẻ thu xác". Ba Hứa: “Học mấy năm lại đi làm bác sĩ cho người chết?” Mẹ Hứa: “Lúc đính hôn cho con nói là làm bác sĩ, sao bây giờ lại thành pháp y? Đây là nên ăn nói thế nào với nhà họ Mạnh đây?” Em trai em gái nhà họ Hứa: “Pháp y là làm gì? Có thể được đơn vị phát bánh ngọt như chị Tiểu Phượng không ạ?” Hứa Thiên nhìn người nhà không quen thuộc, nghiêm túc nói: “Pháp y là vì sứ giả truyền lời cho người chết, rất quan trọng rất vĩ đại. Nếu các người không hiểu, con sẽ dọn ra ngoài ở, thuận tiện từ hôn với nhà họ Mạnh.” Không đợi ba Hứa mẹ Hứa nói chuyện, ông nội bà nội Hứa chưa từng lên tiếng về nghề nghiệp của Hứa Thiên lập tức đập bàn, nằm mơ! Trong nhà mới có sinh viên đại học còn chưa khoe khoang đủ với mọi người, sao có thể để cô chạy. Ba Hứa: “Khoe khoang gì chứ? Trước kia mỗi ngày vẫn luôn khoe khoang là học y, kết quả thành pháp y, không châm chọc nhà chúng ta đã tốt lắm rồi.” Quả thật sau đó trong khu nhà tập thể vang lên đủ loại trào phúng. Nhưng theo chuyện Hứa Thiên thăng chức tăng lương, hưởng thụ các loại phúc lợi đãi ngộ, các loại trào phúng cũng biến thành hâm mộ, ghen tị, hận. Chờ Hứa Thiên được bầu thành Thanh niên Ưu Tú cả nước. Ba Hứa cầm giấy chứng nhận màu đỏ đi dạo từng vòng, từng vòng trong khu nhà tập thể: “Pháp y thì sao? Thật quá vĩ đại!”