Lúc này Ninh Việt phụ trách giúp cô mở ổ bụng, Hồ Đông phụ trách chụp ảnh, coi như là góp thành một tổ giải phẫu tạm thời.
Ninh Việt nhìn động tác thuần thục của cô, trong lòng yên tâm hơn nhiều, anh lúc đó chỉ nghe nói có một pháp y đúng chuyên môn đến, tình hình cụ thể hoàn toàn không có hứng thú tìm hiểu.
Theo kinh nghiệm của anh, hễ nói đến sinh viên giỏi, tám mươi phần trăm đều là mọt sách, chỉ biết lý thuyết suông, kinh nghiệm thực tế gần như bằng không.
Không ngờ cô gái nhỏ này không chỉ tinh thông nghiệp vụ, mà còn không sợ bẩn không sợ mệt, càng không sợ người chết.
Đến cả cảnh sát hình sự lão làng như anh còn bị hun mùi đến mức muốn đeo mặt nạ phòng độc, người ta thì cứ bình tĩnh như không!
Sau khi mở ổ bụng xong, anh kiểm tra chiếc quần kia, kiểu dáng rất thông thường, trong túi quần không có gì cả.
Đợi bỏ quần vào túi đựng chứng cứ xong, Ninh Việt lại không biết nên làm gì nữa, tay cứ muốn đưa lên mũi.
Vừa bắt đầu giải phẫu, mùi hôi thối của thi thể lan tỏa trong phòng giải phẫu không lớn, đặc biệt có tính công kích, Ninh Việt dù đã đeo hai lớp khẩu trang, vẫn theo bản năng muốn đưa tay bịt mũi.
Thậm chí Hồ Đông còn lén lút muốn trốn ra ngoài.
Hứa Thiên vừa cắt quần áo của người chết ra lấy xuống, liếc mắt thấy Hồ Đông di chuyển thần kỳ, cô ngẩng đầu nói: "Được rồi, còn lại là lấy mẫu thôi, các anh ra ngoài chờ đi, cho tôi thêm nửa tiếng nữa, tôi sẽ làm một báo cáo sơ bộ, còn báo cáo bệnh lý và độc lý thì phải đợi đến ngày mai."
Cô nói rồi dừng lại một chút, lại nói: "Đợi đến ngày mai tôi sẽ tìm thêm một vài dụng cụ thích hợp, chắc có thể phục hồi diện mạo được 80,90% so với khi còn sống."
Ninh Việt ngẩn ra: "Thi thể trương phình còn phục hồi được sao?"
Thầy của Hứa Thiên trước đây chính là chuyên gia trong lĩnh vực này, cô cũng từng viết luận văn liên quan, chỉ là lúc này dụng cụ pháp y không được tinh xảo như vậy, nhưng tìm vài thứ thay thế tạm cũng có thể làm được.
Cô gật đầu: "Tôi thử xem sao, chắc là được."
Ánh mắt Ninh Việt nhìn cô lập tức trở nên nóng rực lên, đây đúng là nhặt được bảo bối rồi.
Hồ Đông vừa nghe có thể ra ngoài, lập tức đặt máy ảnh xuống, kéo anh một cái: "Lão đại, ra ngoài chờ thôi, chúng ta đâu có chuyên nghiệp bằng người ta."
Ninh Việt không chỉ muốn giúp đỡ, anh còn lo Hứa Thiên một mình giải phẫu sẽ sợ, lúc này thấy người ta còn bình tĩnh hơn cả anh, cũng yên tâm.