Lúc này Chu Châu không còn bộ lọc "đối tượng yêu đương" đối với cô nữa, vừa nghe thấy vậy liền không vui nói: "Pháp y Hứa, cô nói đùa gì vậy, chúng tôi làm gì cơ chứ? Sao mà có thể mở nhầm tủ được, yên tâm đi đi."
Lúc này Hứa Thiên mới đi ra ngoài, cô giống như vừa mới nhìn thấy Mạnh Hạo, thân thiện lại ngạc nhiên chào hỏi: "Anh Mạnh, sao anh lại đến đây? Là mẹ tôi bảo anh đến đón tôi à? Trước kia nghe ba tôi nói anh đi công tác rồi mà."
Mạnh Hạo lớn lên không tệ, khí chất xuất chúng, chiều cao một mét tám mươi hai, cộng thêm chân dài vai rộng, rất được điểm.
Nếu như anh ấy đổi thân phận khác, Hứa Thiên có lẽ đã nhận rồi, nhưng quan hệ hai nhà có chút phức tạp, sau này nếu thuận lợi kết hôn thì không sao, lỡ như không hợp, đến cả tự do chia tay cũng không có, chi bằng ngay từ đầu đã từ chối.
Mạnh Hạo cười với cô: "Chiều nay anh vừa về, đi đưa chút đồ cho dì Hà, vừa hay nghe nói em đang tăng ca, nên tiện đường qua đón em."
"Anh Mạnh vất vả rồi, hôm nay thật là bực chết đi được, vừa bẩn vừa mệt, lại còn gặp phải cái xác trương phình nữa chứ..."
Hứa Thiên giống như khát khao được giãi bày lắm, vừa cùng Mạnh Hạo đi ra ngoài, vừa thao thao bất tuyệt miêu tả tình trạng thảm thương của thi thể.
Ninh Việt đi theo phía sau bọn họ ra ngoài, có chút suy tư nhìn cô, không khỏi bật cười.
Hồ Đông không hiểu hỏi: "Lão đại, cười gì thế?"
"Không có gì, chỉ là cảm thấy mấy cô gái này giống như có hơi nhiều tâm tư, không thích cũng không chịu nói thẳng."
Hồ Đông vừa nghe thấy vậy liền hăng hái lên: "Đúng vậy, con trai chúng ta đừng đoán lòng dạ phụ nữ, đoán tới đoán lui cũng không đoán ra được đâu, cái này tôi thấm thía lắm đấy. Nhưng mà lão đại, sao anh lại bỗng nhiên cảm thán thế này? Chẳng lẽ cũng yêu đương rồi à? Ồ, chuyện này thật không dễ dàng nha."
Ninh Việt giả vờ giận dữ: "Nói nhảm cái gì đấy, mau đi thôi, còn muốn ở lại nhà tang lễ qua đêm à?"
Hứa Thiên đi theo Mạnh Hạo đến bên ngoài nhà tang lễ, vừa thấy anh ấy đi xe máy, liền đổi ý, cũng là cô nghĩ nhiều rồi, thời đại này gia đình có xe riêng đâu có nhiều, dù là nhà họ Mạnh cũng chỉ có ba Mạnh có xe công đi thôi.
Xe máy đi nhanh thì nhanh thật, nhưng không tiện nói chuyện lắm, cô vừa rồi miêu tả nửa ngày tình trạng thảm thương của xác trương phình, Mạnh Hạo lại không chớp mắt chút nào, lông mày cũng giãn ra rất thoải mái, xem ra phải tăng thêm độ nặng mới được.