Hứa Thiên buông đồ vật trong tay xuống, tháo găng tay ra đi về phía Chu Châu.
Trong nháy mắt Chu Châu có chút hoảng hốt: "Pháp y Hứa, cô mau bận đi, tôi giúp các cô chụp ảnh ngay đây, đừng chậm trễ, đây là vụ án lớn đấy."
Cậu ta vừa nói, tay vừa đưa vào túi quần, không biết là vì căng thẳng hay vì lý do gì, hai lần đều không nhét được tay vào túi quần.
Hứa Thiên bước một bước lớn đến trước mặt cậu ta, tóm lấy tay phải của cậu ta: "Anh Chu, cái gì vậy? Là trên người người chết sao? Vậy chắc chắn là có liên quan đến vụ án, mau cho tôi xem."
Tiểu Lý đều sợ ngây người, cậu ta ở phòng pháp y đã nhìn thấy ảnh rồi, thi thể không phải là trần truồng sao? Chu Châu còn có thể lấy cái gì? Người ở nhà tang lễ này cũng đáng sợ quá rồi đấy?
"Không..."
Chu Châu còn muốn biện giải, Hứa Thiên đã ấn vào huyệt đạo trên cổ tay cậu ta, cậu ta á một tiếng, tay không tự chủ mà buông ra.
Lúc này trong lòng cậu ta lại càng hoảng sợ, cái nghề pháp y này đúng là tà môn mà, cô cũng không dùng lực gì cả.
Hứa Thiên nhìn đồ vật trong tay cậu ta mà nhíu mày, đó là một chiếc khuyên tai mỏng manh nhỏ nhắn, không có kiểu dáng gì, nhưng rất rõ ràng là khuyên tai dành cho phụ nữ.
Cô nhìn vẻ mặt chột dạ của Chu Châu, trong nháy mắt hiểu ra chuyện gì đang xảy ra, nhưng cô vẫn kiên nhẫn hỏi: "Sao lại thế này? Đây là cái gì? Hôm qua tôi đã kiểm tra toàn thân thi thể một lượt rồi, cái thứ này từ đâu ra vậy?"
"Ha ha, pháp y Hứa, cô đừng căng thẳng, cái thứ này không phải của người chết, là của bạn gái tôi."
Chu Châu vừa nói vừa giật tay Hứa Thiên ra, cầm đồ vật trưng ra cho bọn họ xem: "Đây là tôi đặt làm một đôi khuyên tai bạc ở ngoài đường cho cô ấy, kết quả còn chưa kịp tặng, đã mất một cái rồi, tôi đây không phải là đến tìm sao? Haizz, cô xem tôi đúng là quá vụng về, lại làm rơi đồ lên giường xác chết, đồ bị bẩn thì không sao, sợ làm chậm trễ công việc của các cô thôi, may mà không chạm vào thi thể, may quá."
Cậu ta giống như thở phào một hơi lớn, rồi thoải mái cười với Hứa Thiên và Tiểu Lý: "Được rồi, không có chuyện gì. Tôi giúp các cô chụp ảnh nhé."
Hứa Thiên ra vẻ giải quyết việc chung: "Anh Chu, nếu chỉ có một mình tôi ở đây, tôi nhắm một mắt mở một mắt cho qua là xong, nhưng đồng nghiệp tôi cũng ở đây, chúng ta phải làm việc chính quy một chút. Cái này tìm thấy rồi, cũng phải làm thủ tục, ghi lại một chút mới được."