Hứa Thiên cũng không ngờ chị Lưu lại thẳng thắn như vậy, cô vội nói: "Cảm ơn chị Lưu, em thấy Tiểu Lý cũng không có ý đó, nhưng vẫn là em đi đưa đi. Buổi sáng em đến có thấy Đội trưởng Ninh dẫn nghi phạm vào rồi, lúc đó tay anh ta có vết thương, cứ nói là mèo cào, em qua xem anh ta khai chưa."
Chị Lưu cười với cô: "Đúng rồi đó, đi nhanh đi, người trẻ tuổi chạy việc vặt có gì đâu, đừng sợ vất vả."
Tiểu Lý càng ân cần giúp cô mở cửa: "Tôi tiễn cô ra ngoài, Tiểu Hứa à, tôi thật sự không có ý đó đâu, cô đừng nghe chị Lưu nói linh tinh. Cô cũng biết tôi vốn dĩ muốn vào đội hình sự mà, ai dè lại bị phân đến đây, vừa nghe có vụ án, tôi không phải là muốn đến góp vui thôi sao. Sao có thể tranh công của cô được, cái này có gì mà tranh."
Hứa Thiên chỉ nói không sao.
Chị Lưu lại cười hì hì: "Ha ha, tôi nói đùa thôi mà, Tiểu Lý, cậu đừng có coi là thật nha"
Hai người kẻ tung người hứng trêu đùa vui vẻ, tiễn Hứa Thiên xuống lầu.
Hứa Thiên biết chị Lưu là có ý tốt, cũng biết Tiểu Lý thật sự không có ý tranh công, nhưng cô luôn cảm thấy phòng pháp y cứ như vậy mãi, không phải là cách hay.
Chị Lưu sắp về hưu rồi, làm chút công việc hậu cần hay liên lạc thì rất thích hợp, Tiểu Lý chỉ lớn hơn cô một tuổi, cứ như vậy làm việc qua ngày sao? Nếu thật sự không muốn ở phòng pháp y, nên điều cậu ta đi vị trí khác, nếu không có cách nào điều đi, có phải là nên học thêm chút kiến thức chuyên môn không.
Đợi đến khi đến lầu hình sự, Hứa Thiên lắc đầu, bản thân vẫn chỉ là người mới, đây đều không phải là chuyện cô nên suy nghĩ.
Trong phòng thẩm vấn ở lầu hình sự, Ninh Việt nhìn chằm chằm người trước mặt, nghiêm túc nói: "Anh nhìn thấy anh ta ở đâu, lúc đó anh ta ở trong trạng thái như thế nào?"
Nghi phạm khổ não ôm đầu: "Đồng chí cảnh sát, tôi đã nói không dưới năm lần rồi."
Hồ Đông lập tức nói: "Chỉ nói bốn lần, lần đầu tiên và lần thứ ba còn không giống nhau, anh đang nói dối, đến đây rồi mà còn dám không nói thật?"
Nghi phạm sắp khóc rồi: "Tôi không nói dối, chỗ nào không giống nhau? Để tôi nghĩ xem, ban đầu tôi nói lúc đi dạo ven sông thì thấy anh ta ở trên cầu, sau đó các anh hỏi anh ta ở trên cầu làm gì, tôi nói hình như đang xem cá, cái này không tính là không giống nhau đi? Chỉ là bổ sung thôi mà."
Ninh Việt lại lần nữa đảo lộn thứ tự câu hỏi, nghi phạm càng thêm cẩn thận, bắt đầu ấp úng, mỗi câu nói đều có một khe hở nhỏ.