Hồ Đông nói lời cảm ơn, kéo Trương Mãnh muốn đi.
Trương Mãnh đi đến cửa, còn quay đầu bám vào cửa nói với Hứa Thiên: "Cô gái, vừa nhìn đã biết cô là người tốt bụng, cô phải cứu tôi đấy, tuyệt đối đừng có mù mắt giống như những người này, tôi thật sự không giết người."
Hồ Đông kéo người đi: "Nói nhảm gì đấy, không thấy người ta đang bận sao?"
Chờ bọn họ vừa đi, chị Lưu lập tức lên tiếng: "Tiểu Hứa, người này là hung thủ sao? Trông không giống lắm."
Tiểu Lý cười nói: "Chị Lưu, hung thủ thì cũng không thể khắc hai chữ hung thủ lên mặt được, làm sao có thể nhìn ra được, theo kinh nghiệm của tôi, cứ luôn miệng kêu oan nhất định là có vấn đề. Thật sự trong sạch, chắc chắn sẽ lý lẽ hùng hồn, tùy tiện để chúng ta điều tra, chị xem cái bộ dạng gian xảo kia của anh ta, chắc chắn là chột dạ."
Hứa Thiên vừa pha chế thuốc thử vừa nói: "Tôi thì thấy anh ta rất kỳ lạ, lúc nói không giết người thì rất có khí thế, nhưng lại rất chột dạ, tôi cảm thấy cho dù người ở công viên kia không phải do anh ta giết, thì có lẽ anh ta cũng có hiềm nghi làm việc phi pháp."
Chị Lưu nói: "Không cần gấp, có Đội trưởng Ninh ở đó, chắc chắn sẽ điều tra ra."
Hứa Thiên ừ một tiếng, xem ra trong cục Ninh Việt có uy tín rất cao, giọng chị Lưu vô cùng khẳng định.
Tiểu Lý thấy động tác của cô thuần thục, vô cùng bội phục: "Tiểu Hứa đúng là chuyên nghiệp, nếu là tôi làm, còn phải lật sách nửa ngày, đúng rồi, vật chất nghi là sơn mà cô vừa nói là gì? Người này là thợ sơn à?"
"Có thể là sơn móng tay bong ra, một mảnh vụn rất nhỏ, mắt thường không thể phân biệt được, tôi chỉ có thể nói nghi là vật chất giống sơn trước, rồi xét nghiệm thành phần của thứ này sau."
Chị Lưu lại bắt đầu tám chuyện: "Sơn móng tay? Chẳng lẽ người cào anh ta là nữ? Nhưng người chết không phải là nam sao?"
Hứa Thiên nghĩ đến việc Lưu Mãnh nói trên đường bị phụ nữ cào, đột nhiên có chút tin anh ta, lý do nghe có vẻ hoang đường biết đâu lại là thật.
Cô lắc đầu, dứt khoát không thảo luận nữa, không thể dựa vào những thông tin phiến diện này để phán đoán hung thủ thật sự, vẫn nên làm tốt công việc của mình quan trọng hơn.
Thấy Tiểu Lý tích cực muốn giúp đỡ, Hứa Thiên vừa làm thí nghiệm, vừa nói các bước của mình giống như đang thi cử, phải lấy bao nhiêu thuốc thử, làm xét nghiệm từng bước như thế nào.
Chị Lưu đẩy Tiểu Lý một cái: "Học hỏi cho kỹ vào, người ta là chuyên nghiệp đấy."