Lời nói của anh rất có sức nặng, không cho phép người khác phản bác, người đàn ông kia hình như được an ủi phần nào, trông không còn căng thẳng như vậy nữa.
Công tác chụp ảnh lấy chứng cứ đã hoàn tất, việc trục vớt dưới nước vẫn cần thời gian.
Hứa Thiên làm xong kiểm tra sơ bộ, liếc nhìn cái xác bắt đầu bốc mùi: "Đội trưởng Ninh, đã thông báo cho nhà tang lễ chưa?"
Phòng pháp y của Cục cảnh sát quá sơ sài, hoàn toàn không có chỗ chứa xác, thông thường trong trường hợp này sẽ tìm nhà tang lễ gần nhất, mượn phòng giải phẫu của họ để tiến hành giải phẫu, nếu có bộ phận nào cần kiểm nghiệm thì mang về.
Ninh Việt giơ cổ tay lên xem đồng hồ, hỏi Hồ Đông: "Thông báo chưa?"
Hồ Đông chỉ Hứa Thiên, cau mày nói: "Thông báo đồng thời rồi, Tiểu Hứa còn đạp xe đến, sao họ còn chưa tới?"
Đang nói thì xe của nhà tang lễ đến.
Từ trên xe bước xuống một người trung niên và một cậu thanh niên, hai người vừa nhìn thấy tình hình này liền xị mặt xuống.
Dù sao họ cũng từng trải, không sợ, cậu thanh niên vừa đeo khẩu trang vừa không tình nguyện nói: "Trời ạ, kéo chuyến này về chắc xe của chúng ta bỏ luôn quá!"
Người trung niên đeo hai lớp găng tay, miệng cũng lầm bầm, xem ra họ từng gặp phải trường hợp này, biết khó xử lý đến mức nào.
Ninh Việt biết bình thường khi đi kéo xác, ngoài khoản phí quy định, họ còn tự ý thu tiền mừng, trong ngành họ gọi là tiền bồi dưỡng, bỏ trong phong bì hoặc bao lì xì, ít thì năm mười đồng, nếu chủ nhà hào phóng thì cho năm mươi thậm chí cả trăm đồng cũng có thể.
Gặp phải thi thể khó thu gom, thậm chí họ còn nói thẳng ra là nên cho chút tiền bồi dưỡng.
Nhưng nhà tang lễ và Cục cảnh sát thuộc đơn vị hợp tác, đừng nói là tiền mừng, phí cũng tính theo năm, giờ gặp phải thi thể đặc biệt thế này, phàn nàn cũng là chuyện bình thường.
Anh cũng chỉ có thể nói một tiếng vất vả, giúp đỡ xử lý.
Hồ Đông sợ bị gọi đi khiêng xác, quay sang dặn dò người đàn ông câu cá kia.
Ngược lại, Hứa Thiên giúp họ cho thi thể vào túi đựng xác cỡ lớn, chờ kéo khóa xong, mọi người đều tạm thời thở phào nhẹ nhõm.
Cậu thanh niên thấy Hứa Thiên không sợ người chết, cũng không sợ bẩn thỉu, đối xử với người của nhà tang lễ họ cũng khá tốt, không khỏi nảy sinh thiện cảm.
"Đồng chí là?"
Hồ Đông lúc này chen vào khen: "Đây là pháp y mới đến của cục chúng tôi, nghe nói là sinh viên xuất sắc, lại còn là chuyên ngành pháp y nữa chứ."