Chương 104: Muốn gây sự thì nói thẳng ra 1

Hệ Thống Cửa Hàng Ở Dị Giới

341 Nhân 09-09-2024 10:47:58

Thế là Ngụy Long quay về ăn sáng xong mới quay lại, lúc này đã có hơn chục người xếp hàng trước mặt hắn. - Hai ngày nay ta chẳng rút được gì, đến cả thêm một lượt rút cũng không có, hôm nay ngươi mới lần đầu rút đã trúng, oa nha nha, thật là hâm mộ quá đi! Mọi người xôn xao bàn tán, người thì kể lể vận khí của mình kém thế nào. Người thì bảo hành động phun nước bọt của Tôn Nhị Huân tuy có bất nhã nhưng hiệu quả lại rất tốt, sau này nhất định phải học tập. Trước khi rút thưởng làm như vậy một lần xem có cải thiện được vận khí không. Ngụy Thành vui mừng cầm lấy Tụ Linh Huy Chương, lập tức đeo lên trước ngực, ưỡn ngực ngẩng đầu khoe với mọi người. - Thế nào, thế nào? Nhìn có đẹp trai không? Gia chủ, gia chủ, người xem, ta cũng có rồi này, ta cũng có rồi này. Mọi người tức đến sôi máu, các ngươi thử nói xem vì sao vận khí của Ngụy gia lại tốt như vậy, hai người rút ba lần đều trúng giải may mắn. Các ngươi nói xem có tức không chứ? Có tức không chứ? Có hâm mộ không chứ? Có hâm mộ không chứ? Tức chết mất! A! A! A! Ghen tị quá đi! A! A! A! Thế nhưng, Ngụy Thành không có vận khí nghịch thiên như Ngụy Phách Thiên, có thể một lần rút trúng hai lần giải may mắn. Chín lần rút sau chỉ toàn là - Cảm ơn đã tham gia. Rút thưởng xong, hắn lập tức chạy đến cuối hàng ngũ mua vật phẩm xếp hàng. - Kiếm pháp cơ bản này thật tinh diệu, tinh diệu như vậy mà chỉ là kiếm pháp cơ bản thôi sao? - Phải đó, phải đó, đao pháp cơ bản này thật là lợi hại! Không ngờ lại có thể sử dụng như vậy! - Lần này, ta có hi vọng vượt qua bí cảnh thí luyện rồi. - Vũ khí này sắp đuổi kịp cả Thượng Phàm Binh rồi, thật là lợi hại. - Ta vẫn luôn cho rằng thiên phú của ta không đủ, nỗ lực chưa đủ, nhưng mà, ta phát hiện không phải như vậy, là do ta gặp Dương chưởng quỹ quá muộn, nếu như mười năm trước ta gặp được Dương chưởng quỹ, thì trên Võ Đạo Hội Thanh Tú nhất định cũng có một chỗ cho ta! - Nhị Cẩu Tử, ngươi còn muốn có một chỗ trên Võ Đạo Hội Thanh Tú, cho dù ngươi vừa sinh ra đã gặp được Dương chưởng quỹ thì cũng vô dụng! Người bạn đồng hành bên cạnh nghe không nổi nữa, khoác lác cũng vừa vừa thôi chứ! Lúc này có một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi cầm một quyển kiếm pháp cơ bản và một thanh kiếm đi tới nói với Nhị Cẩu Tử: - Tiểu tử, có những lời không thể nói lung tung như vậy, trong đó rất kiêng kị, ngươi còn nhỏ, không hiểu được đâu. - Có những lời nói ra, vận mệnh cả đời ngươi sẽ bị thay đổi. Chỉ một câu nói tưởng chừng như đơn giản nhưng lại có thể ảnh hưởng đến cả cuộc đời ngươi. - Ngươi không có khả năng nắm giữ được nó đâu. Nghe ta khuyên một câu, thu hồi lời nói đó lại đi, để ta nói cho! - Này này! Mọi người mau đến xem, thứ đen thui này là cái gì vậy? Trần lão, Trần lão, đây là cái gì vậy? Có người chỉ vào chiếc máy bán nước tự động hỏi. - Chưởng quỹ nói đây là - Máy bán nước tự động, bên trong là Trạch Nam Khoái Hoạt Thủy - Coca Cola, uống rất ngon, có thể rèn luyện thân thể, một lần một ly, một đồng vàng. Trần Lâm giải thích. - Vậy, cho ta một ly. Người này lấy ly, quẹt thẻ, nhận một ly Coca. Nhìn những bọt khí sủi lên trong ly Coca, hắn uống một hơi cạn sạch. - Ực ực ực- Uống xong, hắn liếm liếm môi, tấm tắc khen: - Ngon quá, Coca Cola này ngon thật... ợ... Chưa kịp nói hết câu, một tiếng ợ đã bật ra, ợ xong cảm thấy sảng khoái hơn rất nhiều. - Như vậy sao, để ta thử xem. - Ta cũng muốn, ta cũng muốn. - A!! Ngon quá! - Ợ... ... Dương Phong nhìn khung cảnh náo nhiệt của cửa tiệm, trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng. Hắn đặt ghế xích đu ở cửa, lấy từ trong hệ thống ra một chiếc ô che nắng, dựng ở bên cạnh. Sau đó lấy kính râm đeo lên, nằm trên ghế hưởng thụ ánh nắng mặt trời. Những người đang xếp hàng đều khen ngợi sự chu đáo của Dương chưởng quỹ, ngay cả vật phẩm che nắng như vậy cũng có. Hơn nữa, thứ Dương chưởng quỹ đang đeo trên mắt là cái gì vậy? Trông thật ngầu! Thật phong cách. - Dương chưởng quỹ, trên mặt ngài là cái gì vậy? Ngụy Khiếu Đình đang đứng trong hàng ngũ tò mò hỏi. - Không có gì, chỉ là kính râm thôi. Dương Phong liếc nhìn Ngụy Khiếu Đình, trong lòng thầm mắng, nếu không phải ngươi, ta cần gì phải rút trúng thứ đồ chơi này chứ. ... Cách Thiên Ba Hồ không xa, hai bóng người lao nhanh như tên bắn về phía bên này, cảnh vật xung quanh như biến thành hình ảnh tua ngược, không bao lâu sau, hai người đã đến bên bờ Thiên Ba Hồ. Nhìn kỹ lại, là một lão giả và một thiếu niên, thiếu niên mặc áo bào màu lam, trên ngực thêu hai chữ - Tử Đan- vô cùng nổi bật, lúc này, trên mặt hắn ta là vẻ mặt lạnh lùng. Còn lão giả, sắc mặt đạm mạc, áo bào màu đen tuyền kết hợp với thân hình cao lớn, tạo cho người ta cảm giác áp bức, hai bên tóc mai bạc trắng bay phất phơ trong gió, toát lên phong thái của một cao thủ. Đi đến chỗ cách cửa tiệm không xa, lão giả vẫn giữ nguyên vẻ mặt không chút thay đổi, ánh mắt lạnh nhạt, nói: - Chính là nơi này ỷ vào có người chống lưng và có ma thú Nhân giai bắt nạt ngươi?