- Thời gian lịch lãm tạm định là một tháng, trong một tháng này, ta có mấy yêu cầu như sau:
- Thứ nhất, mỗi ngày các ngươi phải ở trong bí cảnh thí luyện cho đến khi hết giờ, bất kể xảy ra chuyện gì cũng không được phép ra ngoài, phải kiên trì đến khi hết giờ.
- Thứ hai, ba ngày một lần, các ngươi phải viết một bản báo cáo về những kinh nghiệm chiến đấu của bản thân trong bí cảnh thí luyện, bao gồm những điểm còn yếu kém và phương pháp cải thiện.
- Cuối cùng, khi trở về tông môn, ta hy vọng mỗi người các ngươi ít nhất phải rút được một cái huy hiệu Tụ Linh.
Ngoại trừ Lục Thiến Thiến và Mạnh Sở Vân, những người khác nghe xong yêu cầu của tông chủ, trong lòng đều có chút khinh thường. Tông chủ đây là đang coi thường ai vậy? Cái gì mà phải ở trong đó cho đến khi hết giờ mới được ra ngoài?
Trên bảng thông báo ghi rõ ràng, ở trong bí cảnh thí luyện sẽ không thực sự chết, đã không chết thì còn gì phải sợ?
Ngày mai nhất định phải để cho tông chủ mở mang tầm mắt, chứng minh bọn họ sẽ không để lão thất vọng, sẽ không làm mất mặt tông môn nữa.
Nhìn thấy vẻ mặt bất bình, không cho là đúng của đám đệ tử, Lục Thiến Thiến thầm cười trong lòng. Hy vọng đến lúc đó bọn họ đừng khóc lóc thảm thiết như Sở Vân là được.
Nhìn thấy vẻ mặt xem thường của đám đệ tử, Hướng Vấn Thiên lại nói:
- Nhìn vẻ mặt các ngươi là biết đang xem thường rồi. Mặc dù ta chưa từng vào bí cảnh thí luyện, nhưng ta tin chắc nó không thể làm khó được những đệ tử ưu tú nhất Thương Lan Thiên Tông chúng ta.
Vậy ngày mai ta sẽ xem biểu hiện của các ngươi. Ta cảnh cáo trước, nếu ai dám để ta mất mặt, ta tuyệt đối sẽ không khách khí đâu.
Mười tên đệ tử ưu tú nghe vậy, thân thể đồng loạt run lên, lớn tiếng đáp:
- Chúng đệ tử nhất định sẽ không để người thất vọng, sẽ không để tông môn thất vọng. ...
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Sáng sớm hôm sau.
Dương Phong mở cửa tiệm, nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, không khỏi ngẩn người.
Bên ngoài cửa tiệm chỉ có lác đác ba bốn mươi người đang xếp hàng. So với trước kia, số người hôm nay ít hơn rất nhiều. Nhìn ra xa hơn một chút, những người đến gần cửa tiệm để hấp thụ linh khí cũng ít đi rất nhiều.
Dương Phong nhíu mày, không biết tại sao hôm nay số người lại ít như vậy, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì ở Thiên Phong Thành? Nhìn những người đang xếp hàng, hầu như không có ai là người Thiên Phong Thành.
Lúc này, Hứa Nguy đi tới giải đáp thắc mắc cho Dương Phong.
- Dương Chưởng quỹ thấy hôm nay ít người phải không? Ha ha, ta nghe nói hôm nay là ngày những người tham gia vòng loại hội võ Thanh Tú trở về, hình như người dân trong thành đều ra ngoài thành nghênh đón rồi!
Dương Phong nghe vậy, trong lòng không khỏi kinh ngạc, toàn bộ người dân trong thành đều đi nghênh đón, quả là một tràng diện lớn.
- Thì ra là vậy!
Dương Phong gật đầu, cũng phải thôi, có thể đạt được thành tích tốt nhất từ trước đến nay, nếu người dân trong thành không nghênh đón thì mới là lạ.
Nhìn thấy không có ai, Dương Phong đi ra khỏi cửa tiệm, đi về phía vườn rau.
Thời gian buôn bán bắt đầu, ba bốn mươi người nhanh chóng tràn vào cửa tiệm. Các đệ tử Thương Lan Thiên Tông lập tức chạy đến trước máy lấy số, sau khi lấy số xong, bọn họ lần lượt đi vào bí cảnh thí luyện theo thứ tự.
Bởi vì hôm nay không có nhiều người, ngoại trừ những người vào bí cảnh thí luyện, Hướng Vấn Thiên đi thẳng đến trước máy bán hàng tự động, mua ngay một cái trận pháp Tụ Linh.
Đây là điều mà hôm qua Triệu Kính Chi đã dặn dò lão, phải mua trận pháp Tụ Linh trước, nếu không tên nhóc Tần Minh kia nhất định sẽ nhanh tay cướp mất.
Tuy nhiên, sau đó lão cũng đã thương lượng với Tần Minh, mỗi người thay phiên nhau mua, không được phép cướp. Tần Minh cũng vui vẻ đồng ý.
Vợ chồng Triệu Kính Chi thấy Dương Phong đi về phía vườn rau, biết ngay là hắn muốn gì, vội vàng đi hái một ít rau xanh mang tới. Dương Phong cũng gọi bọn họ lát nữa cùng ăn sáng.
Thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng cái đã đến giữa trưa. Sau khi những đệ tử Thương Lan Thiên Tông đi vào bí cảnh thí luyện đi ra, tất cả đều có vẻ mặt như người mất hồn, thất thần.
- Sao có thể như vậy chứ? Tại sao hắn ta lại mạnh như vậy?
Trương Chi Vận bĩu môi, hai mắt đỏ hoe, nghiến răng nghiến lợi nói.
Còn nữ đệ tử tên Tú Tú, vừa mới bước ra khỏi bí cảnh thí luyện, hốc mắt đã đỏ hoe. Nhìn thấy Lục Thiến Thiến bình an vô sự đi ra, nàng ta không kìm được nữa, òa khóc nức nở, nhào vào lòng Lục Thiến Thiến.
- Lũ trẻ này, đúng là yếu đuối mà. Chỉ vậy đã chịu không nổi rồi sao?
Ngồi trên ghế tựa ở cửa, nghe thấy tiếng khóc, Dương Phong lắc đầu, xem ra cho dù là đệ tử của những thế lực đỉnh cao thì cũng không tránh khỏi cảm giác như vậy.
Sau khi đi ra khỏi bí cảnh thí luyện, có người tức giận mắng chửi, có người khiếp sợ tột độ, có người suy sụp tinh thần, cũng có không ít người bật khóc nức nở. Cho dù là nam nhân thì cũng có người không kìm được nước mắt. Cũng phải thôi, bị tên lùn kia hành hạ trong bí cảnh thí luyện, ra ngoài khóc một chút cũng là chuyện bình thường.
Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên Dương Phong nhìn thấy có người khóc lớn như vậy. Tiếng khóc nghe thật đau lòng.