Nhìn thấy thiếu niên nhà mình vui vẻ, Tôn Hưng trong lòng rất xúc động. Đã lâu rồi hắn không thấy thiếu gia vui vẻ như vậy, nhìn thiếu gia nhà mình vui đến mức nước mắt giàn giụa như một đứa trẻ, miệng không ngừng nói cười với mọi người, có lẽ đây mới là dáng vẻ mà một thiếu niên nên có.
Lúc này, giọng nói của Hổ Thiên Thiên từ ngoài cửa hàng truyền vào: - Ha ha, ta cũng có huy chương Dũng Giả rồi, ta cũng có huy chương Dũng Giả rồi, ha ha, mọi người mau nhìn xem, ta cũng có huy chương Dũng Giả này.
Hổ Thiên Thiên dùng móng vuốt cầm huy chương Dũng Giả lên khoe với mọi người.
- Chưởng quỹ, ta cũng rút trúng huy chương Dũng Giả rồi.
Hổ Thiên Thiên nói với Dương Phong.
Dương Phong thầm kêu gào trong lòng:
- Mẹ kiếp, đến cả Hổ Thiên Thiên cũng rút trúng. Hay là ta thử vận may xem sao.
- Ừ, Thiên Thiên giỏi lắm, tiếp tục cố gắng, giữ vững phong độ nhé, ta cũng muốn thử vận may xem sao, xem có rút được giải thưởng lớn nào không.
Dương Phong đứng dậy, xắn tay áo lên.
Mọi người thấy Dương chưởng quỹ cũng muốn chơi máy rút thưởng, đều hiếu kỳ không biết hắn có rút được gì hay không. Dù sao hắn cũng là chưởng quỹ, là nhân vật lớn. Mọi người nhao nhao đi theo.
Lúc Dương Phong vào đến nơi, Tiểu Bạch cũng vừa rút thưởng xong. Thấy chủ nhân và nhiều người đi vào như vậy, nó có chút tò mò.
- Ha ha, Tiểu Bạch, nhường chủ nhân trước, hôm nay chủ nhân nhất định phải rút trúng cái gì đó mới được.
Dương Phong tự tin nói.
Dương Phong đi đến trước máy rút thưởng, thầm niệm Vô Lượng Thiên Tôn, A Di Đà Phật, Allah, Chúa Jesus, ... niệm một hồi, chắp hai tay trước ngực, cúi đầu trước máy rút thưởng.
Mọi người thấy vậy đều cảm thấy kỳ quái, không biết hắn đang làm gì, nhưng cũng không ai hỏi, chỉ nhìn Dương Phong làm xong động tác, sau đó hét lớn:
- Rút!
Kim đồng hồ từ từ chuyển động. Cuối cùng dừng lại ở ô - Cảm ơn đã tham gia- , Dương Phong thầm mắng hệ thống chết tiệt, chẳng có mắt nhìn gì cả, không thấy có nhiều người đang xem ta rút thưởng sao? Cũng không biết nương tay chút.
Lần rút thứ hai, cuối cùng cũng không phải là - Cảm ơn đã tham gia- nữa, mà là - Chúc may mắn lần sau. Dương Phong thầm khen hệ thống một câu, cuối cùng cũng còn chút mắt nhìn, không để mình mất mặt, nhưng như vậy vẫn chưa đủ, phải để mình trúng thưởng, trúng giải lớn, trúng giải thưởng bí mật mới được.
Nhưng hệ thống không cho Dương Phong cơ hội nào nữa, rút hết số lần cũng không trúng thêm được gì, toàn là - Cảm ơn đã tham gia.
Dương Phong tức giận thầm mắng hệ thống cả trăm lần.
Lúc này mọi người mới nhận ra, thực lực của chưởng quỹ tuy mạnh, nhưng rút thưởng là phải dựa vào vận may, chứ không phải dựa vào thực lực. Điều này cũng chứng minh tính công bằng của máy rút thưởng, sẽ không vì ngươi là ai, là chưởng quỹ mà có đặc quyền, muốn trúng là trúng. Ngươi cũng giống như người bình thường, đến lúc không trúng thì không trúng.
Những người rút trúng huy chương Dũng Giả càng thêm đắc ý, thấy chưa, ngay cả Dương chưởng quỹ còn không rút trúng, vậy mà chúng ta lại rút trúng.
Hành động này của bọn họ khiến Dương Phong tức đến nỗi không còn hơi sức đâu mà mắng hệ thống nữa, trực tiếp bỏ ra khỏi cửa hàng, nằm vật ra ghế dài. ...
Dương Phong còn chưa kịp nằm xuống thì từ trong cửa hàng truyền đến tiếng kinh hô.
- Trần lão, Trần lão, mau lấy ra xem nào, mau lấy ra xem nào!
Tiểu Bạch lớn tiếng gọi.
- Đúng vậy, đúng vậy, đại lão, mau lấy ra xem nào!
Hổ Thiên Thiên cũng hưng phấn nói.
Mọi người trong cửa hàng đều ồn ào bàn tán. Dương Phong nghe loáng thoáng được những từ như ô màu đỏ, giải thưởng lớn, Trần lão thật là lợi hại.
- Trần lão, quả nhiên là ngươi lợi hại, về khoản vận may này thì Ngụy mỗ xin bái phục.
Ngụy Khiếu Đình thành khẩn nói.
Nghe Ngụy Khiếu Đình nói vậy, Dương Phong đoán chắc là Trần Lâm đã rút được thứ gì tốt, liền đứng dậy đi vào trong cửa hàng.
- Trần lão, ngươi rút được thứ gì tốt vậy?
Dương Phong đi đến trước máy rút thưởng hỏi.
- Ha ha... Chưởng quỹ, ta đây cũng không rút được gì ghê gớm lắm đâu, chỉ là một cái ngọc bội Tụ Linh nho nhỏ này thôi.
Trần Lâm dùng linh hồn bao lấy ngọc bội Tụ Linh, làm ra vẻ như đang cầm ngọc bội trên tay, đưa cho Dương Phong xem.
Mẹ kiếp, còn giả bộ, chỉ là một cái ngọc bội Tụ Linh nho nhỏ thôi!
- Ừm, không tệ, không tệ, được đấy, được đấy, tiếp tục, tiếp tục.
Dương Phong bực bội bỏ ra khỏi cửa hàng, nằm vật ra ghế dài. Không thèm xem nữa, càng xem càng tức, hệ thống chết tiệt này không nể mặt mình chút nào.
Trần Lâm đeo ngọc bội Tụ Linh lên người, thực ra là dùng linh hồn cố định ngọc bội. Ngọc bội Tụ Linh này đối với hắn mà nói chẳng có tác dụng gì, bởi vì hắn không có thân thể, không thể hấp thu linh khí. Nhưng mà nó đẹp, oai, có thể đem ra khoe khoang. Đó mới là điều quan trọng, tu luyện gì đó đều vô nghĩa.
Dưới ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, Trần Lâm tận hưởng cảm giác được người khác ghen tị. Hắn chắp tay sau lưng, lơ lửng giữa không trung, mỉm cười khoe ngọc bội Tụ Linh với mọi người.