Tâm trạng của những người khác cũng không khá hơn Trương Chi Vận và Tú Tú là bao.
Chỉ là bọn họ là nam nhân, lại là đệ tử Thương Lan Thiên Tông, không dám khóc lớn như vậy mà thôi.
Đặc biệt là trước đó tông chủ đã nói, không được phép làm mất mặt tông môn, nếu không sẽ bị đuổi về. Nghĩ đến lời thề son sắt của mình lúc trước, lại nhìn bộ dạng thảm hại của mình bây giờ, bọn họ vừa muốn khóc, vừa muốn tự tát vào mặt mình mấy cái.
May mà hiện tại trong tiệm không có người ngoài, tông chủ cũng đang ở trong bí cảnh thí luyện, nếu không, chắc chắn lão sẽ nổi trận lôi đình, đuổi hết bọn họ về tông môn, tránh làm mất mặt tông môn.
Mà lúc này, Hướng Vấn Thiên đang ở trong bí cảnh thí luyện cũng đang đau đầu không thôi. Lão cũng không nhớ rõ mình đã bị tên lùn Thiết Chùy kia giết chết bao nhiêu lần.
Lão đường đường là cường giả Võ Hoàng đỉnh phong, vậy mà ở trong tay tên lùn kia lại không chịu nổi ba chiêu, nếu chuyện này truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ khiến người trong thiên hạ cười đến rụng răng.
Lão đường đường là tông chủ của một tông môn lớn, vậy mà lại bị một tên lùn đánh cho te tua, chật vật không chịu nổi, ngay cả ba chiêu cũng không đỡ nổi, điều này khiến lão cảm thấy vô cùng nhụt chí!
Xem ra lão đã quá xem thường cái bí cảnh thí luyện này rồi. Ban đầu, lão cho rằng mình đã đủ coi trọng nó, nhưng bây giờ xem ra, lão vẫn còn quá xem thường nó.
Lúc này, lão nhớ đến lời Triệu Kính Chi nói với lão ngày hôm qua.
- Sư huynh, sau khi vào bí cảnh thí luyện, khi tỷ thí với tên lùn Thiết Chùy kia, huynh đừng nên nghĩ đến chuyện đánh bại hắn ta, mà hãy nghĩ cách làm sao để đỡ được ba chiêu của hắn ta. Nếu ngày đầu tiên huynh có thể đỡ được ba bốn chiêu, vậy là rất giỏi rồi!
Lúc đó, lão nghe xong, trong lòng rất là khinh thường, còn nghi ngờ không biết đầu óc tên sư đệ này có vấn đề gì không. Lão đường đường là cường giả Võ Hoàng đỉnh phong, chỉ cần đỡ được ba bốn chiêu là giỏi rồi sao? Vậy thì mặt mũi Thương Lan Thiên Tông để vào đâu? Người khác sẽ nhìn lão với ánh mắt như thế nào?
Bây giờ nghĩ lại, lão cảm thấy mặt mình nóng ran. Quả nhiên là lời nói thật khó nghe, lão đã bỏ ngoài tai những lời nói đó.
Lão không khỏi lo lắng cho đám đệ tử của mình, không biết bọn họ gặp phải tình huống này sẽ như thế nào. Không biết bọn họ có còn nhớ đến lời thề son sắt của mình hay không, có làm mất mặt tông môn hay không. Cho dù bọn họ có làm mất mặt tông môn, thì lão cũng không biết phải làm sao bây giờ, bởi vì loại tình huống này nằm ngoài dự liệu của lão.
Nhìn thời gian còn lại trên màn hình không nhiều nữa, Hướng Vấn Thiên đành bất đắc dĩ, quyết định rời khỏi bí cảnh thí luyện.
Mọi người thấy Hướng Vấn Thiên từ trong bí cảnh thí luyện đi ra, lập tức mạnh mẽ lên tinh thần, thu liễm vẻ mặt uể oải kia lại. Mà Tú Tú cũng từ trong ngực Lục Thiên Thiên đi ra, tuy rằng đã không khóc, nhưng hai mắt đỏ bừng nói cho mọi người biết, nàng vừa rồi đang làm cái gì!
Lúc này Triệu Kính Chi đi đến, nhìn nhìn tình huống của mọi người, cười nói:
- Thế nào? Các ngươi ở bên trong chơi vui vẻ không?
- Hừ hừ, sư đệ, ngươi nói đùa rồi, không biết hiện tại ngươi có thể qua được mấy chiêu trên tay Thiết Chùy Ải Nhân hay không?
Hướng Vấn Thiên cũng rất tò mò, sư đệ ở chỗ này thời gian dài như vậy, không biết có thể qua được mấy chiêu của Thiết Chùy Ải Nhân?
- Cái gì? Thiết Chùy Ải Nhân? Xin lỗi sư huynh, mấy ngày trước ta đã đánh bại hắn rồi, hiện tại đối thủ của ta là Đồng Chùy Ải Nhân, ta nghĩ qua vài ngày nữa ta có thể đánh bại hắn!
Triệu Kính Chi nói ra lời bọn họ khó có thể tin!
- Hả???
- Cái gì???
- Sư... Sư đệ, ngươi nói cái gì? Ngươi đã đánh bại Thiết Chùy Ải Nhân? Hướng Vấn Thiên trợn to hai mắt, vẻ mặt khó có thể tin nói.
- Chuyện này có gì kỳ quái? Có thể đánh bại Thiết Chùy Ải Nhân cũng không phải là chuyện gì khó khăn.
Triệu Kính Chi khoát khoát tay, lơ đễnh ngồi xuống ghế khu nghỉ ngơi nói. ...
- Cái gì? Sư đệ, ngươi nói cái gì?
Không phải việc khó gì?
Đây còn không phải là việc khó? Vậy cái gì mới là việc khó? Lời này lại từ trong miệng sư đệ mình nói ra, làm sao không khiến hắn cảm thấy kinh ngạc?
- Ồ, vậy bổn vương muốn nghe thử xem là ngươi nói không phải việc khó là như thế nào!
Lúc này Sở Vương Tần Minh cũng từ trong bí cảnh thí luyện đi ra, nghe được Triệu Kính Chi nói như vậy cũng nhịn không được xen vào một câu!
- Hừ hừ, những ngày tháng an nhàn của các ngươi, xem ra đã sắp quên hết cách chiến đấu như thế nào rồi.
Triệu Kính Chi cười lạnh nói!
Tần Minh nghe xong suy nghĩ một chút, quả thật mình đã sáu mươi năm không giao thủ với người khác, một ít bản năng trước kia, đã mai một đi không ít. Thân thể cũng chẳng theo kịp đầu óc, xem ra không thể để bản thân nhàn rỗi.
Mà Hướng Vấn Thiên từ sau khi tấn thăng đến Võ Hoàng, liền được vị tông chủ đời trước, cũng chính là sư phụ hắn chuyên tâm dạy bảo làm sao trở thành một vị tông chủ tốt. Sau đó, cũng không có tham gia bất kỳ chiến đấu nào. Hiện tại bị Thiết Chùy Ải Nhân đánh cho một trận tơi bời, xấu hổ giận dữ không thôi!
- Vậy phải làm sao mới có thể đánh bại tên lùn đó?
Lúc này Tần Anh từ trong bí cảnh thí luyện đi ra, đi tới trước mặt mọi người, hỏi Triệu Kính Chi!
- Hừ hừ, các ngươi nên đi hỏi Dương Chưởng quỹ thì hơn!
Triệu Kính Chi nói xong, nghênh ngang tiến vào bí cảnh thí luyện!
- Thái độ của tên tiểu tử này cứ như vậy sao? Ngươi là tông chủ mà cũng không quản được hắn?
Tần Minh nhìn Triệu Kính Chi tiến vào bí cảnh thí luyện, quay sang nói với Hướng Vấn Thiên!