Chương 149: Một kiếm bại tám người (1)

Hệ Thống Cửa Hàng Ở Dị Giới

341 Nhân 10-09-2024 20:12:51

- Hoàng huynh đệ, ngươi cũng quá điên cuồng rồi đấy! Ngụy Thư Tuấn có chút tặc lưỡi. - Không điên cuồng còn gọi là người trẻ tuổi sao? Hoàng Khánh không cho là đúng. - Đúng đúng, nhân vật ngưu bức như Trường Thanh huynh đệ đây, điên cuồng một chút cũng phải, kẻ nào bản lĩnh chẳng có mà còn điên cuồng, đó chính là ngu xuẩn. Chấn Tập cũng nói một câu. - Đúng vậy, có bản lĩnh mà giả vờ ngầu mới gọi là ngầu, còn kẻ nào bất tài vô dụng mà cũng học đòi làm màu, đó chính là kẻ ngu ngốc. Lưu Bằng cũng hùa theo. - Ha ha ha ha... Mọi người cùng cất tiếng cười to! - Đúng rồi, mấy huynh đệ, tại sao Thiên Phong thành các ngươi lại để mấy tiểu muội này tiến vào top mười vậy? Hoàng Khánh hỏi ra nghi vấn của rất nhiều người, tại sao Thiên Phong thành tự động bỏ cuộc đều là những người có thực lực mạnh hơn những người ở lại trên sân! - À, nguyên nhân là như vậy, chúng ta thương lượng một chút, muốn để cho mấy muội muội này cảm nhận bầu không khí của trận đấu top mười. Chứ như chúng ta, cho dù tiến vào top mười, cũng rất khó tiến vào top bốn, quá chói mắt, chi bằng nhường cho mấy muội muội đi cảm nhận không khí một chút, hơn nữa quán quân đã được đại ca ta đây đặt trước rồi, top bốn này sẽ có hai người là người của Thiên Phong thành chúng ta, cũng không cần thiết phải liều mạng vì những danh hiệu khác. Ngụy Thư Tuấn giải thích cho mọi người một chút. - Cũng phải, sau này xem còn ai dám coi thường Thiên Phong thành các ngươi. Hoàng Khánh gật gật đầu! - Gia gia ta thường nói, làm người nên chừa một đường, sau này dễ gặp mặt. Ăn một mình không phải là việc bậc trượng phu nên làm, cho nên thành tích như vậy đã rất ngầu rồi, cũng đừng hòng ôm đồm bốn vị trí đầu gì đó! - Vẫn là Thiên Phong thành các ngươi ngầu a, top mười chiếm bốn người, top bốn cũng sẽ là hai người, đủ chói mắt rồi. - Đúng vậy đúng vậy, lần này danh tiếng của Thiên Phong thành các ngươi vang xa rồi. Mọi người cười cười nói nói, chờ đợi trận đấu của tiểu tổ thứ tư. Trên khán đài. - Ha ha ha ha, cười chết lão phu rồi, đây là thiên kiêu của Thiên Định thành sao, quả nhiên không giống nhau, thực lực coi như tạm được, chỉ là trí thông minh có chút không đủ, tóm lại một câu, đúng là đồ bỏ đi! Ha ha ha ha! Tiếng cười và lời nói chói tai của Ngụy Phách Thiên lại vang lên bên tai đám người Thiên Định thành. Không đúng, chỉ khiến đám người Thiên Định thành khó chịu thôi, những người khác nghe rất hả hê, rất đã tai! - Ngụy lão thất phu, ngươi, ngươi đừng đắc ý, hừ... Người đi theo Thiên Định thành thật sự không nghe nổi tiếng cười của Ngụy Phách Thiên! - Lão phu muốn đắc ý thì đắc ý, muốn cười thì cười, liên quan gì đến ngươi, có bản lĩnh ngươi cũng cười cho lão phu xem. Ồ, đúng rồi, hình như người của Thiên Định thành các ngươi đã bị loại hết rồi nhỉ? Ha ha... Muốn cười cũng không cười nổi nữa đúng không? Ha ha! Ngụy Phách Thiên tùy ý cười to! - Làm sao? Nhìn lão phu bằng ánh mắt đó là sao? Không phục? Tới đây, tới đánh lão phu này! Nhìn thấy đám người Thiên Định thành dùng ánh mắt oán hận nhìn mình, Ngụy Phách Thiên khó chịu trong lòng, liền khiêu khích bọn họ. - Hừ, không thèm đôi co với loại thất phu như ngươi, tiểu nhân đắc chí! - Đúng vậy, có bản lĩnh thì lần sau cũng đạt được thành tích như vậy, đừng có mà kết quả lại giống như hai lần trước. - Ha ha, chuyện này không cần các ngươi lo, bây giờ có thể cười thì cứ cười, ngày sau có sầu thì hãy sầu! Ngụy Phách Thiên lắc lư đắc ý, tay vỗ nhẹ vào đùi. - Hừ, vậy ngươi cứ chờ mà sầu đi! Người đi theo Thiên Định thành tức giận nói! - Hắc hắc, hiện tại lão phu cũng mạnh hơn các ngươi, ha ha!! Thiên Phong thành ta sẽ có bốn người lọt vào top mười, gần như sẽ có hai người lọt vào top bốn, Triệu Trường Thanh cũng sẽ đoạt quán quân, thế nào? Ghen tị không? Có ghen tị thì cũng phải nhịn, nhịn không được thì chết đi! Ha ha... ... - Hừ, chúng ta đi, không thèm đôi co với lão thất phu này. Thiên Ninh thành đã hoàn thành trận đấu lần này, những trận đấu tiếp theo không còn liên quan đến bọn họ nữa, hiện tại Hoàng Long vẫn hôn mê bất tỉnh, không biết bị thương nặng nhẹ ra sao, bọn họ phải đi xem một chút! Thời gian trôi qua, tiểu tổ thứ tư cũng đã hoàn thành trận đấu. - Đình Đình, đến lượt chúng ta rồi, đi thôi! Triệu Trường Thanh nhìn trọng tài, thấy đã được phép lên đài, bèn nói với Ngụy Đình Đình. - Trường Thanh, cố lên! Lúc này, một giọng nói trong trẻo vang lên từ phía sau. Mọi người quay lại nhìn, thấy một vị giai nhân tuyệt sắc đang mỉm cười với Triệu Trường Thanh. - Ta đi, Thẩm tiểu thư, Thẩm Giai Di!! Chấn Tập trợn mắt há hốc mồm, vẻ mặt khó tin. - Trường Thanh đại ca, huynh là đại ca của chúng ta, sao huynh lại câu được Thẩm tiểu thư vậy? Chấn Tập nhìn Triệu Trường Thanh với ánh mắt sùng bái. - Ngươi đang nói gì vậy? Lúc này, Thẩm Giai Di đi tới, nghe thấy Chấn Tập dùng từ - câu- liền nhíu ngươi. - A, không có, không có, Thẩm tiểu thư, ngươi nghe lầm rồi, là leo lên, leo lên. Chấn Tập vội vàng giải thích. - Vậy cũng không được, không được nói bậy. Thẩm Giai Di có chút kiêu ngạo. - Được, được! Không nói bậy, không nói bậy. Chấn Tập vội vàng gật đầu đồng ý. - Giai Di, sao muội lại xuống đây? Triệu Trường Thanh dịu dàng hỏi. - Muội đến cổ vũ cho huynh, được rồi, muội về đây! Nói xong, nàng quay người bỏ chạy.