Chương 106: Đánh bại ngươi là đủ rồi 1

Hệ Thống Cửa Hàng Ở Dị Giới

341 Nhân 10-09-2024 11:19:44

- Muốn gây sự thì nói thẳng ra đi, vòng vo tam quốc làm gì? Mọi người ai cũng bận rộn cả, nói thẳng ra không phải tốt hơn sao? Đúng lúc này, Hổ Thiên Thiên đột nhiên bước lên, khinh thường nói. - Sư tôn, chính là con ma thú này, chính là nó đã đánh chúng ta bị thương. Trần Vĩnh Phi chỉ vào Hổ Thiên Thiên, run rẩy nói. Lão giả nhìn Hổ Thiên Thiên, hai mắt nheo lại, lạnh lùng nói: - Huyền... Cảnh... Ma... Thú. - Cái gì... Sư tôn, người nói nó là Huyền... Cảnh... Ma, ma... thú? Trần Vĩnh Phi kinh hãi nói. Vậy mà lại là ma thú Huyền cảnh, lần này khó rồi đây, xem ra bọn họ đã đánh giá thấp cửa tiệm này rồi. - Ta nói lão già kia, nhìn ngươi cũng sắp xuống lỗ rồi, không ở nhà hưởng phúc cùng con cháu, chạy đến đây làm gì? Còn muốn ra mặt thay người khác, cẩn thận không giữ được mạng đấy. Lời nói của Hổ Thiên Thiên càng thêm cay độc, sau lưng có Dương chưởng quỹ chống lưng, nó sợ cái gì chứ, muốn nói gì thì nói. Mọi người nghe xong thì thầm khen ngợi, tuy Hổ Thiên Thiên độc miệng, nhưng những lời này của nó thật sự rất hả dạ. ... Lời nói của Hổ Thiên Thiên khiến lão giả tức giận đến mức suýt chút nữa thổ huyết, từ trước đến nay chưa từng có ai dám nói chuyện với lão như vậy, hôm nay lại bị một con ma thú mắng cho một trận, lão tức giận đến mức mặt mũi đỏ gay, trừng mắt nhìn Hổ Thiên Thiên. - Lão già, nhìn ta làm gì? Muốn đánh nhau à? Hổ Thiên Thiên khiêu khích nói. - Tốt, tốt, vậy để lão phu xem thử thực lực của ngươi có lợi hại như cái miệng của ngươi hay không? - Mẹ kiếp, ai là súc sinh hả? Hổ Thiên Thiên cũng nổi giận. - Đương nhiên là mắng ngươi rồi! Trần Vĩnh Phi ở bên cạnh cười nhạo nói. - Ha ha, hóa ra là súc sinh đang mắng ta. Hổ Thiên Thiên cố ý nói. - Ha ha!! Cười chết mất! - Bây giờ thật là hết thuốc chữa, vậy mà lại có kẻ đi tìm súc sinh chửi rủa! Mọi người cười ầm lên. Mặt Trần Vĩnh Phi lúc xanh lúc trắng, tức giận đến mức không nói nên lời. - Ngươi... Tìm... Chết... Lão giả không nhịn được nữa, khí thế Võ Vương bộc phát, lao về phía Hổ Thiên Thiên. - Hừ!! Một tiếng hừ lạnh vang lên! - Phụt!!! Khí thế Võ Vương vừa mới bộc phát của lão giả lập tức bị dập tắt, lão phun ra một ngụm máu tươi, ngã xuống đất, trọng thương hôn mê bất tỉnh, còn Trần Vĩnh Phi trực tiếp phun máu tươi, ngã gục xuống đất, không còn hơi thở. Lúc này, Triệu Kính Chi trồng xong số cây giống mà Dương Phong đưa cho cũng đi tới, ông đứng trước mặt hai người. Nhìn thấy Triệu Kính Chi, lão giả run rẩy nói: - Ngươi... Ngươi... Là cường giả Võ Hoàng! Lão ta kinh hãi, lão tổ tông của Tử Đan Huyền Tông bọn họ cũng là cường giả Võ Hoàng cảnh, nhưng so với uy áp vừa rồi của người này, quả thực là một trời một vực. Người này ít nhất cũng là cường giả Võ Hoàng trung giai. - Hừ, sau này ta không muốn nhìn thấy bất kỳ ai của Tử Đan Huyền Tông các ngươi bước vào cửa tiệm nửa bước, cho dù là đến mua hay là đến cướp đoạt đan phương, giết không tha! Cút! - Đại lão, người cướp mất của ta rồi, tên kia là do ta giải quyết. Hổ Thiên Thiên bất mãn nói. - Ngươi nhìn xem, có nhiều người đang xếp hàng như vậy, ngươi có thể một chiêu đánh bại lão ta hay không? Nếu đánh nhau, không chỉ làm tổn hại đến hoa cỏ, mà còn lãng phí thời gian của mọi người. Ngươi xem, làm như vậy chẳng phải rất tốt sao? Triệu Kính Chi đích xác cũng nghĩ như vậy, có thể trong chớp mắt đánh gã đối phương làm gì cho phí sức. Nếu có cường giả Võ Hoàng đến, bản thân hắn cũng không thể một kích đánh bại đối phương, như vậy Tiểu Bạch cũng sẽ ra tay. Lão giả lấy ra đan dược ăn vào, khó khăn lắm mới đứng lên được, ôm lấy Trần Vĩnh Phi đã không còn khí tức mà lảo đảo rời đi. Không còn náo nhiệt để xem, nên xếp hàng thì xếp hàng, nên chơi máy rút thưởng thì chơi máy rút thưởng. Dương Phong từ đầu chí cuối vẫn nằm trên ghế, thờ ơ, dù là liếc mắt nhìn, nói một câu cũng được, vậy mà hắn lại giống như là một người không liên quan. Bất quá, việc này cũng coi như lão giả kia vận khí tốt, nếu như Tiểu Bạch xuất thủ, khẳng định cái mạng già này sẽ không còn, nếu Dương Phong xuất thủ, như vậy e là ngay cả tro cũng chẳng còn. - Hừ, coi như mạng của lão già bất tử này cũng tốt. Chỉ là quá tiện nghi cho hắn, nếu như ta ra tay, nhất định đã chặt đứt cả năm chi của gã rồi. Hổ Thiên Thiên phẫn nộ bất bình nói. Đám người Triệu Tung Minh đi vào cửa tiệm, nhìn thấy những vật phẩm trên quầy, thèm thuồng không thôi, nhìn lại túi Kim Tệ, bất đắc dĩ lắc đầu. Huy Chương Dũng Giả, Tỏa Tử Khải, Phá Tông Đan, tạm thời không có tác dụng gì với bọn hắn. Cái Tụ Linh Trận kia, là thứ có thể cải biến vận mệnh gia tộc bọn hắn, linh khí này có thể so với trong cửa tiệm, thế nhưng mua không nổi. Còn có ma sủng, hiện tại là mua không nổi, trừ khi bán cả hai nhà, không sai biệt lắm liền có thể mua, nhưng mà lỗ vốn a! Tứ Tượng Thiên La Pháp, nhìn thấy một chuỗi số lẻ phía sau liền choáng váng! Thiên Chủ Phủ, bên trong phủ Sở Vương. - Phủ chủ, chúng ta dùng hết mọi cách vẫn là không thể phân tích ra thành phần của mấy loại đan dược này, người này tuyệt đối là nhân vật Đan Tôn!