Cơn mưa đã âm ỉ từ lâu cuối cùng cũng trút xuống, hoàn hảo tô điểm cho tình cảnh thảm thương của nàng trong cuộc đời xuyên không này.
Yến Cẩn ở đằng kia thì vừa giả vờ vừa linh hoạt tránh né truy sát, còn Lâm Tri Ngư thì cõng nam chính chạy trối chết trong rừng.
Không bao lâu sau, nàng thật sự kiệt sức.
Lâm Tri Ngư vốn dĩ đã không chăm luyện tập, hồi đại học chỉ chạy bài kiểm tra thể lực 800 mét thôi mà cũng vật vã, sau khi xuyên đến đây, vận động mỗi ngày của nàng chỉ là lau bàn quét nhà, có thể nói là nửa tháng nay đã béo ra kha khá.
Cõng người chạy đường dài thì nàng thật sự không kham nổi.
Đây chính là điểm yếu chí mạng của sức mạnh bộc phát, tuy có thể giúp nàng bùng nổ sức lực, nhưng lại không thể giúp nàng tăng thêm sức bền.
Đặt Yến Phỉ Nhiên xuống đất, Lâm Tri Ngư hít sâu một hơi, hạ thấp trọng tâm, nhổ bật hai cái cây không to không nhỏ bên cạnh, quơ quơ trong tay.
Đây là một cảnh tượng vô cùng kỳ dị: một mỹ nhân tuyệt sắc với vóc người mảnh mai như ngọc lại có thể nhổ bật cả hai thân cây to hơn cả vòng eo mình, một tay ôm một cây.
Lũ chim trên cây đột ngột mất nhà, hốt hoảng kêu lên rồi bay tán loạn đi.
Bọn áo đen bị cành lá và nước mưa hắt vào người, rõ ràng bị chiêu tấn công bừa bãi này làm cho choáng váng. Nếu không tận mắt nhìn thấy, e rằng bọn chúng đã nghĩ rằng những cái cây kia là đạo cụ giả của đám giang hồ biểu diễn.
Đám người áo đen cùng nhau lùi lại mấy bước, ánh mắt đầy e ngại.
Đây là một cao thủ tuyệt đỉnh!
Lâm Tri Ngư bề ngoài bình tĩnh như chó già (già dơ lão luyện), nhưng trong lòng thì hoảng loạn tột độ.
Lúc này, một kẻ dời ánh mắt về phía Yến Phỉ Nhiên đang được nàng bảo vệ phía sau, sắc mặt đột nhiên nghi hoặc, cau mày nói: "Tên đó hình như không phải Thất hoàng tử..."
Tên cầm đầu cũng nhìn sang người nằm dưới đất, quần áo xộc xệch, tóc tai rối bời, mặt mũi bầm dập chẳng nhìn rõ dung mạo, như thể lập tức nghĩ ra điều gì đó.
"Không hay rồi, bị lừa rồi! Thất hoàng tử chắc chắn đã tìm một kẻ có vóc dáng tương tự để hủy dung, mô phỏng vết thương, đánh lạc hướng truy binh!"
"..."
Nghe cũng hợp lý thật.
Nếu không phải viên ngọc bội đâm vào tay vẫn còn hơi đau, Lâm Tri Ngư suýt đã bị họ thuyết phục rồi.
Đám người kia đương nhiên không biết nàng nghĩ gì trong lòng, sau khi suy luận hợp lý xong thì lập tức phóng người rời đi.