Hiển nhiên cả hai người đều ngầm hiểu mà không nhắc đến những hành động trái ngược của mình khi nãy.
Lâm Tri Ngư thở phào nhẹ nhõm, vừa từ cửa sinh bước về, thế giới quan của nàng như bị chấn động. Quan trọng nhất là trời vẫn còn đang mưa, vào lúc này nàng chẳng còn muốn xuống núi gì nữa, chỉ muốn trở về căn phòng nhỏ của mình mà nằm im như xác chết.
Nhưng nhìn thấy Yến Phỉ Nhiên đang nằm dưới đất, thương thế rõ ràng nghiêm trọng hơn, mặt đỏ ửng lên vì sốt cao, Lâm Tri Ngư chỉ có thể ỉu xìu đáp: "Vâng, thí chủ."
Yến Cẩn không nói thêm lời nào, vác người lên vai, Lâm Tri Ngư lại tiếp tục một tay đỡ bên cạnh. Có điều lần này Yến Cẩn đi chậm hơn rất nhiều.
Mưa càng lúc càng nặng hạt, đường núi vốn dĩ đã khó đi, giờ gần như bước nào cũng trượt. Nhưng ngoài điều đó ra thì tạm thời không có sự cố gì xảy ra.
Lâm Tri Ngư bắt đầu đau lòng tự vấn, có phải là vì sự xuất hiện của nàng mà khiến Yến Cẩn vốn nên bị trọng thương lại may mắn thoát khỏi kiếp nạn này.
Dưới chân núi không xa là phố Trường Thịnh của huyện Lê. Tuy trời hãy còn sớm, nhưng vì mưa nên sắc trời âm u, một vài cửa hàng đã lác đác thắp đèn, ánh sáng vàng mờ nhạt hiện lên trong màn mưa.
Phía sau màn mưa, con phố vắng tanh, thỉnh thoảng có người đi qua cũng che ô, bước vội vã, làm nước bắn tung toé.
Họ đi ngang một quán ăn, vốn là giờ sắp dùng cơm chiều, vậy mà trong quán lại chẳng có mấy người. Tiểu nhị đứng ngáp ngắn ngáp dài trước cửa, có lẽ là vì trời mưa nên người ra ngoài ăn uống cũng ít hơn.
Dù vậy, bên trong vẫn có mùi thơm của thức ăn theo gió bay ra ngoài.
Lâm Tri Ngư nhíu mũi, hít sâu một hơi, nàng một tay đỡ nam chính, một tay ôm bụng.
Nước miếng suýt nữa thì trào ra, nàng thật sự đói đến phát hoảng. Hôm nay đúng là một ngày nàng đã dùng quá nhiều "bàn tay vàng".
Giày vớ ẩm ướt, đi lại cảm thấy hơi khó chịu. Càng về sau, khi Yến Cẩn biết nàng có sức mạnh lớn, dường như cũng không còn vướng bận tâm lý gì nữa. Thế nên so với việc nói phản diện đang cõng nam chính, chi bằng nói nàng đang dùng một tay nhấc bổng nam chính lên thì đúng hơn.
Lâm Tri Ngư nhăn mặt, nhiệm vụ không hoàn thành, mà còn khiến bản thân mệt mỏi, đói khát, khắp người khó chịu.
Đúng lúc này, Yến Cẩn vẫn im lặng cúi đầu đi nãy giờ nghiêng đầu nhìn nàng, mặt mang theo ý dò hỏi: "Dám hỏi tiểu sư phụ... pháp hiệu là gì? Tu hành ở đâu?"