Đúng là lãng phí của trời!
Lâm Tri Ngư đã hết lần này tới lần khác cam đoan rằng nàng không chán học, cũng tuyệt đối không có ý định bỏ trốn, mọi người lúc này mới im lặng quay về phòng mình.
Sau đó, Lâm Tri Ngư đi theo Từ Tâm sư thái trở về phòng của bà.
Thứ nhất là vì Từ Tâm sư thái tự cảm thấy chuyện này bắt nguồn từ mình. Tĩnh Tuệ do một tay bà nuôi lớn, vậy mà lại có tính khí nặng nề như thế, hở chút là đập phá đồ đạc, bà cảm thấy mình có nghĩa vụ phải nghiêm túc sửa đổi lại nàng. Lý do quan trọng hơn là căn phòng nhỏ của Lâm Tri Ngư hiện tại vô cùng bừa bộn, giữa đêm khuya thế này lại không tiện thu dọn.
Đến một chỗ đặt chân còn không có, nói gì đến chuyện ngủ.
Trong phòng của Từ Tâm sư thái có sẵn một chiếc sạp mềm, Lâm Tri Ngư ôm chăn và gối từ phòng mình sang, sau đó nằm ngoan ngoãn trên sạp, chờ Từ Tâm sư thái răn dạy.
Rồi nàng nghe thấy tiếng hô hấp đều đều của bà.
"..." Ngủ nhanh thật đó.
Lâm Tri Ngư nhắm mắt lại, cũng định đi ngủ.
Nhưng vừa được một lát nàng lại mở mắt ra, bởi vì mỗi khi nhắm mắt là trong đầu nàng lại hiện lên cảnh Yến Phỉ Nhiên cầm kiếm đâm về phía nàng, chỉ còn chút nữa thôi...
Là nàng đã xong đời.
Lâm Tri Ngư không ngủ được, nàng rất khó hiểu, người muốn giết nàng là nam chính, vậy còn hai người đã cứu nàng là ai?
Hệ thống trả lời thắc mắc của nàng: "Dựa theo thể hình và thân pháp của hai người đó, có lẽ là thuộc hạ của Yến Cẩn."
Lâm Tri Ngư lật lại nguyên tác, tìm kỹ một lượt, quả thật có nhắc đến một câu: Dưới trướng Yến Cẩn có hai người, một béo một gầy, người béo rất cao, người gầy rất thấp, đối lập vô cùng rõ rệt.
Người đời gọi họ là "cha con huynh đệ", tuy không phải là anh em ruột nhưng thường kề vai sát cánh với nhau, thân thiết như huynh đệ.
Vậy là rõ rồi.
Lâm Tri Ngư cũng không quá bất ngờ về việc Yến Cẩn cho người điều tra nàng, dù sao thì ngay cả nàng cũng thấy bản thân mình rất khả nghi. Nhưng nhìn từ góc độ này, xem ra Yến Cẩn không có sát ý với nàng.
Nàng âm thầm quyết định phải ôm chặt lấy đùi đại lão phản diện.
Đêm tối tràn ngập, bên ngoài tĩnh mịch không tiếng động, căn phòng đơn sơ vẫn le lói ánh nến mờ ảo.
Nữ ni nhân mang theo một vệt ửng hồng trên mặt, môi đỏ hé mở, như muốn nói lại thôi, chỉ thấy nàng ấy dường như cuối cùng đã hạ quyết tâm, hướng về phía nam tử ôn hòa tuấn nhã trước mặt mà mở lời: "Công tử, ta có tình cảm với huynh."