Chương 15: Vừa tụng vừa nôn khan

Tiểu Ni Cô Thả Thính Ta Nhưng Không Chịu Hoàn Tục

Đả Thảo Kinh Miêu 15-06-2025 23:24:49

Sinh ra và lớn lên trong một xã hội hiện đại pháp trị, nàng chưa từng chứng kiến cảnh tượng nào như thế này bao giờ, bất giác nôn khan một tiếng, sắc mặt trắng bệch, toàn thân bủn rủn. Yến Cẩn bước đến gần, cúi đầu nhìn tiểu ni cô. Nàng vận một chiếc đạo bào màu lam đã giặt bạc màu, bị mưa thấm ướt một chút, ánh mắt ngơ ngác nhìn vết máu dưới đất, khuôn mặt trắng bệch quá mức, nổi bật đến mức khiến nốt ruồi lệ nơi khóe mắt càng thêm rõ nét. Có lẽ vì nghe thấy tiếng động, tiểu ni cô chầm chậm ngẩng đầu, vành mắt đỏ ửng, đôi mắt long lanh như vừa được nước rửa qua. Không biết vì sao, Yến Cẩn bỗng nhớ tới lúm đồng tiền thoắt ẩn thoắt hiện nơi khóe môi nàng mỗi khi nàng cười gượng gạo. Lâm Tri Ngư thấy Yến Cẩn bước đến trước mặt mình, theo phản xạ lùi lại một bước thật lớn. Yến Cẩn khẽ nhíu mày, đang định mở miệng nói gì đó. Lại thấy tiểu ni cô ngay trước mặt chàng dựa vào một gốc cây, sau đó tháo chuỗi tràng hạt màu nâu trên cổ tay xuống, nhắm mắt, miệng lẩm bẩm tụng niệm. Vừa tụng vừa nôn khan. "..." Yến Cẩn lại một lần nữa cảm thấy vị tiểu ni cô này thật kỳ lạ. Lâm Tri Ngư thực ra cũng không muốn như vậy, nhưng hệ thống lại không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu nàng bằng giọng âm thanh điện tử: [Ký chủ kính yêu, xin hãy duy trì thiết lập nhân vật ni cô, nếu không sẽ bị trừng phạt bằng điện giật. ] Lâm Tri Ngư bị làm phiền đến mức sắp phát điên, đành phải cắn răng chịu đựng nỗi khó chịu trong lòng, trong mưa tiến hành siêu độ cho các linh hồn vong mạng. Nếu có thể ngồi thì nàng tuyệt đối không đứng. Nhưng trời đang mưa, Lâm Tri Ngư đảo mắt khắp nơi mà chẳng tìm được chỗ nào khô ráo để ngồi, đành phải dựa tạm vào một thân cây tương đối khô ráo. Bắt đầu lẩm nhẩm trong đầu 24 chữ giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội (Giàu mạnh, dân chủ, văn minh, hài hòa; tự do, bình đẳng, công bằng, pháp trị; yêu nước, tận tụy, thành tín, thân thiện) Hệ thống lúc này mới chịu im lặng, rõ ràng nó chẳng quan tâm trong lòng nàng nghĩ gì, chỉ cần nàng biểu hiện ra ngoài cho đúng là được. Lâm Tri Ngư tụng niệm một lúc, khi mở mắt ra lại thì thấy Yến Cẩn đang đứng dưới một gốc cây khác gần đó, không biết đang suy nghĩ điều gì. Nàng bỗng thấy có chút ngượng ngùng, liền khẽ ho một tiếng phá tan sự tĩnh lặng. Nghe thấy động tĩnh, ánh mắt Yến Cẩn chuyển về phía nàng, chàng bước tới, dưới tiếng mưa nhẹ nhàng nói: "Chúng ta đưa hắn đến y quán."