Hu hu hu cảm động quá, nhưng không dám động đậy.
Có lẽ tiếng động của Lâm Tri Ngư vừa rồi quá lớn, nên ngọn đèn trong phòng bên cạnh liền sáng lên, bên trong vang ra tiếng của Tĩnh Tâm sư tỷ: "Sư muội làm sao vậy?"
Yến Phỉ Nhiên cũng nghe được tiếng động ấy, sắc mặt hắn bỗng trở nên nghiêm nghị, sát khí trong mắt còn lạnh hơn cả thanh kiếm trong tay, hắn thoắt một cái, không biết bằng cách nào, liền vượt qua hai hắc y nhân, bất ngờ xuất hiện trước mặt nàng và đâm kiếm tới.
Kiếm xuyên qua lớp vải trước ngực nàng, đâm thẳng về phía trái tim.
Ể? Sao lại không thấy đau? Lâm Tri Ngư cúi đầu nhìn xuống.
Là bọc hành lý mà nàng ôm đi ngủ, vừa rồi vì vội vàng rời khỏi giường nên bao ấy vẫn đeo ở cổ, vừa hay bị đâm trúng. Bên trong lại có một quyển kinh thư dùng để tụng đọc buổi sáng, không ngờ giờ đây lại cứu mạng nàng.
Vốn dĩ nàng chỉ định mang theo nó như một kỷ vật mà thôi.
Lâm Tri Ngư: Phật tổ từ bi, tín nữ về sau mỗi sáng tụng kinh nhất định sẽ không lười biếng nữa.
Lúc này hai hắc y nhân cũng đã kịp phản ứng, rút kiếm đối mặt với nam chính. Yến Phỉ Nhiên thấy đã không còn cơ hội, mà người trong viện sắp sửa kéo ra, bèn lạnh lùng hừ một tiếng, hạ giọng nói: "Coi như ngươi may mắn."
Cánh cửa phòng bên kia của Tĩnh Tâm sư tỷ từ từ mở ra.
Yến Phỉ Nhiên không nấn ná thêm nữa, lập tức tung người nhảy lên tường, rời khỏi Thanh Nguyệt am.
Hai hắc y nhân còn lại cũng phi thân rời đi theo hắn.
Lâm Tri Ngư vừa sợ hãi vừa nghĩ đến nam chính, tự tưởng tượng hắn như một quả cầu nhỏ, cố phân tích lực tác dụng lên hắn, nhưng vẫn hoàn toàn không hiểu gì cả.
Bài này khó quá, cơ học cổ điển đã không đủ để giải thích nữa rồi.
Tĩnh Tâm vừa ngáp vừa đẩy cửa bước ra thì thấy sư muội nhà mình đang mặc một bộ trung y đứng giữa sân, trong lòng ôm gói hành lý, dáng vẻ như người si ngốc, lờ mờ còn nghe thấy nàng đang lẩm bẩm gì đó về Newton.
Nàng ấy giật mình, bước lại vài bước, lo lắng hỏi: "Sư muội, có chuyện gì vậy?"
Lâm Tri Ngư không định kể chuyện bị ám sát, người trong Thanh Nguyệt am tâm tính đơn thuần, nàng sợ sẽ khiến họ hoảng sợ. Hơn nữa nhìn biểu hiện của nam chính thì rõ ràng hắn chỉ nhằm vào nàng, không định liên lụy đến người vô tội.
Nàng vẫn chưa hoàn toàn hoàn hồn khỏi cú sốc suýt chết, lau mồ hôi lạnh trên trán, dùng tay phẩy phẩy gió, giọng nói cũng run rẩy: "Cảm... cảm thấy... hơi nóng, nên muội ra... ra ngoài hóng gió một chút."