Khi Lâm Tri Ngư hoàn hồn lại thì đã thấy một đám đông vây quanh, vô cùng náo nhiệt.
"Không phải là Tống công tử đấy sao?"
"Lại trêu chọc tiểu cô nương rồi."
"Lại còn là tiểu ni cô nữa chứ, tạo nghiệp thật đấy!"
Lâm Tri Ngư: Vị đại thẩm này, thu lại đống hạt dưa trên tay bà đi, lời nói có khi sẽ thuyết phục hơn một chút.
Có người hô to với Tống Dụ: "Tống công tử, ngài không sợ cha ngài đánh ngài à?"
Tống Dụ bị vạch trần nhưng cũng chẳng giận, hắn liếc nhìn đám người xung quanh, ngẩng cằm lên, phe phẩy cây quạt xếp trong tay: "Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu!"
Sau đó hắn lại hớn hở quay sang nhìn Lâm Tri Ngư, nói: "Sư thái thấy thế nào?"
Bầu không khí xung quanh lại càng náo nhiệt hơn.
Lâm Tri Ngư chợt hiểu ra, có vẻ Tống Dụ thường xuyên làm những trò thế này, mọi người xung quanh đã xem như là một vở hài kịch giải trí rồi.
Trong đầu nàng vang lên giọng nói của hệ thống: [Xin ký chủ cùng phản diện trừng trị tên côn đồ. ]
Rõ ràng ở đây tên côn đồ chính là Tống Dụ, nhưng phản diện trong nguyên tác giết người như ngóe liệu có hứng thú với chuyện "trừng trị côn đồ" thế này không?
Hệ thống mạnh dạn phỏng đoán: Có lẽ nó muốn thông qua nhiệm vụ để cảm hóa phản diện, kéo chàng về con đường chính đạo.
Lâm Tri Ngư tiếp tục nghi ngờ một cách hợp lý: Đám người ở Cục quản lý thời không đúng là một lũ ngu.
Trong nguyên tác hoàn toàn không nhắc tới Tống Dụ, xem ra chỉ là một nhân vật qua đường không chút quan trọng, hơn nữa lại có cha hắn quản, nên cũng không cần lo bị trả thù sau này.
[Theo dõi hành trình: Yến Cẩn sẽ đến y quán nơi Yến Phỉ Nhiên đang ở trong vòng mười phút tới. ]
Cái gọi là "cùng nhau" của hệ thống thực ra vô cùng mơ hồ, chỉ cần không cách quá xa, là có thể tính là cùng nhau trừng trị Tống Dụ rồi.
Lâm Tri Ngư đương nhiên không mơ tưởng phản diện sẽ cùng nàng làm nhiệm vụ, cho nên nàng chỉ cần đến trước cửa y quán là được. Thêm vào đó, buff sức mạnh của nàng cũng đủ để nàng đơn thương độc mã đối phó với Tống Dụ.
Hơn nữa lại thuận đường, quá hoàn hảo.
Sắc mặt Lâm Tri Ngư nghiêm lại, đôi mày khẽ nhíu, giọng nói lắp bắp: "Thí chủ, huynh... huynh sao có thể như vậy..."
Tống Dụ nghe thấy giọng nàng thì mắt sáng rỡ, rõ ràng lại càng thêm xúc động.
Lâm Tri Ngư vừa dứt lời liền làm ra vẻ kinh hoảng, xoay người, mạnh mẽ xô đám đông ra, bắt đầu bỏ chạy.