Chương 24: Sư thái đi thong thả

Tiểu Ni Cô Thả Thính Ta Nhưng Không Chịu Hoàn Tục

Đả Thảo Kinh Miêu 15-06-2025 23:24:48

Trời nắng đẹp, do đêm trước vừa có mưa, khiến cho cái oi bức của mùa hè dịu đi ít nhiều. Khung cảnh trên đường phố so với hôm trước nàng thấy đã khác hẳn. Từ khi hoàng đế Đại Khang kế vị cách đây vài năm, quốc gia dưỡng sức, an ninh ổn định, nay quốc khố dư dả. Hơn nữa huyện Lê cách kinh thành không xa, trên đường phố thương nhân qua lại tấp nập, cửa hàng san sát, thật sự là một cảnh tượng phồn hoa. Lâm Tri Ngư vừa men theo ký ức đi về phía quán thuốc Hạnh Lâm Xuân, vừa tò mò ngắm nghía những món lạ lẫm mới mẻ. Cho đến khi phía sau vang lên một giọng nói the thé đầy nhẹ dạ: "Sư thái đi thong thả!" Lâm Tri Ngư quay đầu theo tiếng. Chỉ thấy trong đám đông không xa có một nam tử áo vàng, thân hình tròn trịa, khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, đang ưỡn ngực ngẩng đầu, phất một cây quạt xếp. Hắn nhìn thấy chính diện khuôn mặt của Lâm Tri Ngư liền ngẩn người, như thể gặp được thần tiên, hít sâu một hơi, bước nhanh về phía nàng, cố tình nén giọng xuống thành âm mũi sệt sệt: "Tiểu sinh Tống Dụ, thấy cô xinh đẹp thế này, sao không hoàn tục gả cho ta, làm người thiếp thứ ba của ta nhé?" Lâm Tri Ngư: "..." Eo ôi, thật ghê tởm, mới mở miệng đã là một tên háo sắc lão luyện. Nhan sắc của nguyên chủ Tĩnh Tuệ khỏi cần bàn, dù sao cũng là người có thể nổi bật giữa hàng loạt phi tần trong cung. Lâm Tri Ngư không phải chưa nghĩ đến chuyện che giấu dung mạo, nhưng do điều kiện hạn chế nên nàng chỉ có thể tận dụng mọi thứ quanh mình. Trong nửa tháng kể từ khi xuyên qua, nàng từng dùng mực tàu, tro đáy nồi... Nhưng vô dụng, trời nóng quá. Dung nhan của nàng muốn che phải cần đến một loại kem nền màu sẫm, có khả năng kiềm dầu giữ lớp suốt mùa hè. Và đó chính là một nỗi phiền muộn nho nhỏ. Về phần Tống Dụ, Lâm Tri Ngư từ lúc xuyên đến cũng từng nghe nói đến người này. Cha hắn là một thương nhân nổi tiếng trong vùng, cũng là một người thiện lương, phát cháo, làm đường, mở học đường... những việc mà người tốt nên làm, ông ấy không bỏ sót việc nào. Tống Dụ hoàn toàn trái ngược với cha hắn. Hắn chẳng làm việc đàng hoàng gì, mỗi ngày chỉ ăn chơi lêu lổng, dắt chó đá gà, trêu ghẹo cô nương. Hai cha con mỗi người một vai, một người bận làm việc thất đức, một người bận tích đức. Ở một góc độ nào đó thì cũng được tính là ai nấy đều vui vẻ. May thay cha của Tống Dụ, ngoài việc hành thiện tích đức thì chuyện làm nhiều nhất chính là đánh con trai, bởi vậy cũng không gây ra chuyện lớn gì.