Ổn định tâm thần, nàng hít sâu một hơi, trên mặt nở nụ cười nghề nghiệp của Thanh Nguyệt am, gõ cửa bước vào.
Quả nhiên Yến Phỉ Nhiên đã tỉnh, hơn nữa trạng thái rất tốt.
Hắn và Yến Cẩn đang ngồi bên bàn cạnh cửa sổ, vừa nghe thấy động tĩnh liền đồng loạt nhìn sang, trên mặt vẫn còn vương chút ý cười chưa tắt.
Trong không khí phảng phất hương thơm ngọt ngào mơ hồ.
Lâm Tri Ngư cúi đầu nhìn về phía bàn, mùi thơm phát ra từ mấy miếng bánh đậu đỏ được bày trên đó. Những miếng bánh này nhỏ nhắn, tinh xảo, vẻ ngoài hấp dẫn khiến người ta chỉ nhìn thôi cũng tưởng tượng ra được kết cấu dẻo mềm của nó.
Chắc chắn không rẻ.
Lâm Tri Ngư bắt đầu hoài nghi có phải mình đi nhầm cảnh rồi không, một màn trà chiều hòa hợp giữa phản diện và nam chính như thế này... thực sự hợp lý sao?
Lâm Tri Ngư đồng thời không kiềm được mà nuốt nước miếng, âm thầm quyết định sau khi quay về Thanh Nguyệt Am nhất định phải nhờ Tĩnh Tâm sư tỷ làm cho nàng món bánh đậu đỏ.
Yến Cẩn rõ ràng là đã thay đồ rồi mới đến, tay áo của chàng lành lặn nguyên vẹn.
Lâm Tri Ngư không hiểu, rõ ràng nàng đã chọn đường gần nhất để đi rồi mà, chẳng lẽ phản diện này có khinh công thần tốc?
Hệ thống đúng lúc nhắc nhở nàng: "Có thể là người ta dùng khinh công bay đến đó."
Ừm, giữa hai điểm thì đúng là đường thẳng là ngắn nhất.
Lúc này Yến Cẩn ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Tri Ngư, người đang thở dốc không đều, rõ ràng là nàng đã vội vàng chạy đến, trên mặt vẫn còn ửng đỏ. Chàng nâng chén trà lên nhấp một ngụm, ngụ ý sâu xa nói: "Tiểu sư phụ tới nhanh thật đấy, xem ra rất quan tâm đến Hiên Viên công tử."
Lâm Tri Ngư không muốn tranh cãi với chàng xem ai đến nhanh hơn, nàng thuận theo ánh mắt của Yến Cẩn nhìn sang nam chính, người đang dùng tên giả là Hiên Viên gì đó.
Vết thương trên người nam chính trông như đã gần lành hẳn.
Lâm Tri Ngư nghĩ đến việc mình chỉ bị muỗi đốt cũng mất mấy ngày mới khỏi, không khỏi có chút ghen tị, thể chất nam chính quả nhiên phi phàm.
Có điều có lẽ vì vết thương trên mặt hắn còn chưa lành hẳn nên Yến Phỉ Nhiên đeo một chiếc mặt nạ bạc chế tác tinh xảo, gần như che kín cả khuôn mặt, chỉ để hở đôi mắt và miệng.
Dù là vậy, Lâm Tri Ngư vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng khí tức lạnh lẽo mà sắc bén bỗng nhiên tỏa ra từ hắn.
Chỉ thấy hắn hừ lạnh một tiếng, đôi mắt khẽ nheo lại, rồi mím môi mỏng, giọng nói u ám vang lên: "Chắc hẳn đây chính là vị tiểu sư phụ đã cứu ta chứ gì?"