"Bần ni pháp hiệu là Tĩnh Tuệ, đến từ Thanh Nguyệt am trên núi." Lâm Tri Ngư không dám giấu giếm.
Yến Cẩn gật đầu như có điều suy nghĩ,"Tiểu sư phụ Tĩnh Tuệ hôm nay đã cứu ta, tại hạ nhất định ghi nhớ trong lòng."
Lâm Tri Ngư khổ sở lắc đầu: "... A di đà Phật."
Diễn biến của câu chuyện đã hoàn toàn đi chệch khỏi ý định ban đầu của nàng.
Yến Cẩn cũng không để ý đến phản ứng của nàng, cứ vậy tự mình cảm ơn. Khoé môi chàng hơi nhếch lên, đôi mắt đen láy ấm áp trong trẻo, chỉ một tia ý cười thôi cũng đủ khiến người ta chìm đắm.
Lâm Tri Ngư vừa mới lo lắng về sự an nguy của bản thân, vậy mà chỉ một giây sau, trái tim nàng lại không kiềm được mà đập thình thịch.
Nguyên chủ hại ta!
Thần sắc Yến Cẩn hơi khựng lại, nụ cười nhạt đi, chàng lùi ra xa nàng vài bước.
Giây phút này, Lâm Tri Ngư hoàn toàn chắc chắn, chàng nhất định lại nghe thấy tiếng tim nàng đập loạn như ngựa hoang phóng túng rồi. Cái gì mà si mê, rõ ràng là biến thái! Vừa từ cõi chết trở về mà còn nghĩ đến tình tình yêu yêu được sao?
Nàng vội chuyển tay từ bụng lên ngực, vỗ vỗ cho đỡ ngượng, cố gắng giải thích: "Vừa rồi thật sự quá nguy hiểm... bần ni kinh sợ quá độ, giờ vẫn chưa hoàn hồn."
Yến Cẩn gật đầu, như đã hiểu: "Tại hạ cũng vậy."
Hai người tìm đến một y quán tên "Hạnh Lâm Xuân".
Quán không lớn, vừa bước vào cửa đã ngửi thấy mùi thuốc đông y phả vào mặt. Một vị lão đại phu đang ngồi trong sảnh đọc sách thuốc, có lẽ là đã già nên mắt kém, mắt cách sách ít nhất một thước.
Nghe thấy tiếng động, lão đặt sách xuống, ngẩng đầu nhìn về phía họ.
Lâm Tri Ngư đảo mắt quan sát xung quanh, thấy một tiểu đồng đang sắc thuốc ở góc phòng, nồi thuốc trên bếp sôi "ục ục", bốc lên từng làn hơi nóng.
Không kiềm được mà nàng lại nuốt nước miếng. Nàng đói đến mức lý trí cũng sắp bay mất, đến mức nhìn thấy thuốc cũng muốn húp một bát.
Nét cười trên mặt Yến Cẩn đứng phía bên cạnh cũng hơi cứng lại.
Tiểu đồng rùng mình một cái.
Trời u ám, một mỹ nhân xinh đẹp lộ vẻ thèm thuồng nhìn chăm chăm một đứa trẻ, một tay còn dính máu, tay kia thì nâng một người sống dở chết dở.
Dù nhìn kiểu gì cũng thấy không bình thường, hắn chợt nhớ đến chuyện mẹ từng kể về yêu quái ăn thịt người.
May mà lão đại phu từng thấy nhiều chuyện, vẫn giữ được bình tĩnh.
Dưới sự chỉ huy của ông, họ đưa Yến Phỉ Nhiên vào nằm trên chiếc trường kỷ bên trong. Lão đại phu cẩn thận kiểm tra, vuốt chòm râu dài thở dài nói: "May mà đưa đến kịp thời, lại chưa tổn thương đến nội tạng. Nếu chậm thêm chút nữa thì nguy rồi. Nhưng vết thương ở bụng chỉ cần dưỡng tốt thì có thể hồi phục, chỉ là vết thương trên đầu thì..."