Lâm Tri Ngư trơ mắt nhìn Tống Dụ xông tới, bị dọa đến mức giật mình, liền lập tức túm lấy vạt áo của Yến Cẩn trốn ra sau lưng chàng.
Yến Cẩn: "..."
Con hẻm vốn đã hẹp, Tống Dụ từ phía đối diện xông tới, Lâm Tri Ngư lại chắn ở phía sau còn kéo áo chàng, không còn đường nào tránh được nữa.
Giữa ánh mắt của bao người đang đổ dồn vào, ống tay áo vốn đã ngắn một đoạn cuối cùng cũng không chịu nổi sức nặng, từ trong đó rơi ra một quyển sách.
Quyển sách là một cuốn sách hoàn toàn nghiêm túc, khá dày, bìa nền xanh chữ trắng, bốn chữ "Cảnh Chi Văn Tập" trên đó đặc biệt nổi bật.
Chu Quảng trên tường: "..."
Lão già Vương Chi Đống kia thật đúng là hiếm có khi làm được chuyện tốt, chẳng trách người ta hay nói "gừng càng già càng cay", còn biết bọc bìa sách.
Trong không khí là một mảnh im lặng.
Trương Cảnh Chi là một đại nho đương triều, môn sinh đông đảo, Bạch Lộ thư viện do ông sáng lập là thư viện nổi tiếng nhất Đại Khang triều, triều đình hiện tại có không ít văn quan đều xuất thân từ đây.
Quyển "Cảnh Chi Văn Tập" này chính là tác phẩm của ông.
Sắc mặt Tống Dụ vốn đắc ý ngạo nghễ giờ cứng đờ, nghẹn một hơi trong cổ họng, muốn nói lại thôi.
Ngay khoảnh khắc đó, hắn thực sự nảy sinh chút tự ti từ tận đáy lòng. Dù sao thì đây là cảnh giới mà hắn vĩnh viễn không thể chạm đến. Quyển sách này hắn tất nhiên từng thấy, nhưng chỉ đọc được một trang, văn từ quá uyên thâm, khó hiểu vô cùng, đọc một lần đã thấy đau đầu, chẳng dám nhìn lần hai.
Vậy mà Khương Lục lại mang theo bên người để nghiền ngẫm?
Dưới ánh mắt của bao người, Yến Cẩn cúi người nhặt lại quyển sách từ dưới đất, tay kia phủi nhẹ lớp bụi vốn không tồn tại, rồi từ tốn nhét lại vào tay áo: "Tống công tử, bình thường huynh lăng nhục ta thì cũng đành, nhưng sao có thể khinh nhờn sách vở như vậy?"
Tống Dụ ưỡn cổ, lý lẽ hùng hồn: "Ngươi là kẻ tiểu nhân, ta không có, ngươi đừng vu khống!"
Để cha hắn biết được thì chẳng phải đánh hắn chết sao?
Yến Cẩn thở dài một tiếng, dường như cuối cùng cũng quyết định nói ra chân tướng: "Tiểu sinh đang đi trên đường, chợt nhớ đến một đoạn văn trong văn tập này, tình cảm dâng trào không kìm nén được, nên mới ghé vào đây định đọc kỹ một lượt, ai ngờ ngươi lại... ."... Vô lý gây sự.
Câu chưa nói hết, nhưng mọi người có mặt đều hiểu rõ ý.
Tống Dụ tự lừa mình mà nhắm mắt lại, rồi mở ra vẫn là cảnh tượng cũ, khó tin mở miệng: "Ngươi... ngươi lại lén học trong bóng tối?"