Lâm Tri Ngư cảm nhận được ánh mắt của sư phụ mình, cố gắng thẳng lưng lên, nhưng chỉ được thoáng chốc, khi ánh nhìn của Từ Tâm sư thái dời đi, nàng lại rụt người xuống như cũ.
Từ Tâm sư thái thở dài một tiếng, giả vờ như không thấy.
Ba ngày sau.
Từ Tâm sư thái nheo mắt nhìn Lâm Tri Ngư đang quét sân sau. Nàng cầm chổi quét hai cái trên mặt đất rồi lại tựa vào thân cây nghỉ nửa ngày, đến cả lá rơi xuống đất còn nhanh hơn nàng quét.
Vì thế mà quét suốt cả buổi sáng, vậy mà vẫn không rời khỏi gốc cây kia.
Bà thực sự cảm thấy tinh thần trước khi viên tịch của trụ trì đời trước của Thanh Nguyệt Am còn minh mẫn hơn Tĩnh Tuệ khi mới mười lăm tuổi.
Huống hồ tình trạng như vậy của Tĩnh Tuệ đã kéo dài mấy ngày rồi.
Có phần nghiêm trọng.
Bà bước tới chỗ nàng.
Lúc này Lâm Tri Ngư đang tựa vào một cây ngân hạnh trong sân của Thanh Nguyệt Am, nhắm mắt phơi nắng.
Lúc bình minh hé rạng là khoảng thời gian dễ chịu nhất trong một ngày mùa hè, không lạnh cũng không nóng, gió nhẹ thổi qua, tán lá trên đầu xào xạc.
Lâm Tri Ngư thoải mái đến mức suýt ngủ thiếp đi.
Cho đến khi có bóng người che khuất ánh sáng, nàng mới mở mắt ra, nhìn thấy Từ Tâm sư thái với vẻ mặt mang theo vài phần lo lắng, nàng lập tức ngồi thẳng dậy chắp tay hành lễ.
"Sư phụ, đến giờ ăn rồi sao?"
"..." Đồ đệ này thật sự còn cứu được không?
Thấy sư phụ nhà mình cứ nhìn chằm chằm mình không nói gì, Lâm Tri Ngư hơi nghi hoặc, nghiêng đầu hỏi: "Sao vậy ạ?"
Từ Tâm sư thái hít sâu một hơi, quan tâm hỏi thăm tình trạng sức khỏe của Lâm Tri Ngư.
Lâm Tri Ngư tự nhận mình cực kỳ khỏe mạnh, tuy là do nguyên chủ sốt cao nên nàng mới xuyên qua, nhưng sau khi đến đây, ăn ngon ngủ kỹ, cơ thể tự nhiên ngày càng tốt lên.
Nàng vừa mới tự hào xong về sức khỏe của mình, đã nghe Từ Tâm sư thái dịu dàng nói: "Vậy sau này con hãy cùng các sư muội đến học đường học chữ đi."
Sét đánh giữa trời quang.
Lâm Tri Ngư lập tức đứng thẳng người, nói: "Sư phụ, con biết chữ mà."
Khi xuyên đến đây, nàng không có ký ức của nguyên chủ, nguyên văn cũng không có nhiều miêu tả về vai trò bia đỡ dạn của nàng, vì vậy nàng liền dùng chiêu bài mất trí nhớ vạn năng. May mà người trong Thanh Nguyệt Am tâm tư đơn thuần, không ai hoài nghi gì.
Tuy rằng chữ viết triều đại này gần giống chữ phồn thể cổ, nàng chưa chắc viết được, nhưng nhận ra bảy tám phần thì không vấn đề.